Edit & beta: Yan Đây là giấc ngủ ngon nhất của Trọng Dương Hạ trong nửa năm trở lại đây. Lần này hắn không gặp ác mộng. Trong giấc mơ, hắn trở về lúc bảy tám tuổi, căn biệt thự của gia đình rất lớn, xa hoa nhưng lạnh lẽo, Trọng Minh ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí, mẹ Trương Tiểu Đình tưới hoa trong sân, vừa nghe điện thoại. Trọng Dương Hạ rất muốn chửi Trọng Minh một trận, nhưng bản thân trong mơ không kiểm soát được, bước tới lại nói: “Ba ơi, tuần sau cả nhà mình đi công viên giải trí đi.” Khuôn mặt của Trọng Minh nhô lên từ tờ tạp chí ông ta nheo mắt, trông vừa giả tạo vừa kỳ lạ, cười nói: “Được thôi, chúng ta cùng đi.” Trong giây tiếp theo, khung cảnh chuyển đến thời điểm đã hẹn. Nhưng Trọng Minh không ở nhà, Trương Tiểu Đình cũng không có ở đó, gió không biết từ hướng nào thổi vào nhà. Trọng Dương Hạ đứng trong phòng khách trống trải gọi điện cho họ, họ nói rằng họ đang bận, lần sau nhé, nhất định lần sau sẽ đi. Lừa hắn ư, Trọng Dương Hạ hiểu rõ, sẽ không bao giờ có lần sau. Trong giấc mơ hắn ngồi trên sàn nhà và lặng lẽ khóc, giọng nói non nớt vang vọng mãi không thôi: “Kẻ lừa đảo, tất cả đều là kẻ lừa đảo, tôi không có gì cả…” Tất cả mọi thứ đáng ngưỡng mộ đều do cha mẹ cho hắn. Gia đình giàu có, nhưng Trọng Dương Hạ lại cảm thấy không có gì thực sự thuộc về mình. Cha mẹ không quan tâm, ai còn quan tâm nữa? Hắn thực sự muốn một thứ gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-mua-giua-he-nhat-chich-tinh-tinh/2855656/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.