🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sao có thể chứ!

 

Vợ chồng nhà họ Yến sững sờ nhìn người đàn ông trên sân khấu, không thể tin nổi vào những gì trước mắt.

 

Người đàn ông từng mình đầy thương tích nằm bên vệ đường chờ chết bị bọn họ đem về nhà làm con nuôi thay thế cho đứa con trai thật, sao có thể là người của nhà họ Sở ở thủ đô!

 

Yến An nhớ lại những chuyện từng xảy ra, sắc mặt khẽ biến.

 

"Yến An, chẳng phải em nói cậu ta là anh trai em sao?" Thượng Khải lòng đầy cảnh giác, "Sao bây giờ cậu ta lại trở thành người của nhà họ Sở ở thủ đô? Chuyện xảy ra với bệnh viện chúng ta có phải cũng do cậu ta đứng sau giở trò?"

 

Không kịp trả lời Thượng Khải, Yến An liếc mắt nhìn cha mẹ, ba người sắc mặt trắng bệch.

 

Họ không dám tưởng tượng đến những gì mình từng làm với Sở Quân Liệt, từ việc bỏ thuốc trong nước lê cho đến chuyện trói cậu lại trong biệt thự ngay trước ngày đính hôn, từng chuyện từng chuyện, giờ đều như lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu.

 

Bên phía nhà họ Tư, mọi người cũng đang cố nhớ xem trước đây có từng đắc tội với Sở Quân Liệt không. Chị dâu cả nghĩ đến chuyện ở nhà hàng lần trước, hít sâu mấy hơi liền, sợ hãi liếc nhìn em dâu.

 

Chị dâu hai mặt mày bối rối, cúi đầu, ngón tay xoắn lấy vạt váy, ánh mắt lo lắng nhìn đi chỗ khác. Tư Vân Địch siết chặt tay vợ, nhớ lại cảnh hai vợ chồng từng chặn trước cửa nhà Tư Vân Dịch, nhớ đến những lời từng nói khi ấy, không khỏi hít sâu một hơi, giơ tay day mạnh nhân trung.

 

Chị ba cũng ngồi đơ ra tại chỗ, run rẩy giơ tay định cầm điện thoại, tai ù đi, hoàn toàn không nghe rõ trên sân khấu đang nói gì, ngón tay bật sáng màn hình nhưng lại không biết nên nhấn vào đâu.

 

"Đối với bệnh nhân, bác sĩ là người chấm dứt đau đớn, là hy vọng. Ba năm trước, tôi cũng từng vì một tai nạn mà được đưa vào bệnh viện..." Sở Quân Liệt như cười như không, liếc nhìn về phía nhà họ Yến.

 

"Tôi biết ơn sự hy sinh của các y bác sĩ, cũng biết ơn người đã đưa tôi vào viện. Dĩ nhiên, cách tôi bày tỏ lòng cảm kích... có thể không giống người thường."

 

Những người biết được phần nào nội tình liền tự giác tránh xa nhà họ Yến, sợ bị vạ lây. Thượng Khải hất tay Yến An ra, nghiêng đầu sang bên.

 

"Ba năm sống ở Ninh Thành, tôi đã gặp được điều may mắn lớn nhất đời mình, là người tôi yêu, tôi cũng dần dần yêu luôn thành phố này. Đó cũng là lý do tôi muốn báo đáp lại nơi này, báo đáp lại bệnh viện này."

 

Giọng Sở Quân Liệt không nhanh không chậm, ánh mắt nóng bỏng đối diện với người đàn ông ngồi ở khu vực khách quý.

 

Tư Vân Dịch ngồi tựa vào ghế mềm, chân dài vắt hờ, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, nhìn người đàn ông trên sân khấu, ánh mắt sau cặp kính lạnh lùng không hề dao động.

 

Chị dâu cả dõi theo ánh mắt của hai người, bỗng chốc bừng tỉnh, đưa tay che miệng lại.

 

Trời ơi!

 

Nhà họ Tư thế mà lại kết thân được với nhà họ Sở ở thủ đô!

 

Chuyện này... e rằng đến cả ông cụ Tư năm xưa cũng không ngờ tới!

 

Tư Vân Địch chợt nhớ đến khoản quyên góp mười tỷ kia, lập tức bừng tỉnh.

 

Nhà họ Sở ra tay hào phóng đến vậy, chỉ với một bệnh viện đa khoa dưới tên nhà họ Tư mà đã sẵn lòng quyên tặng tận mười tỷ!

 

Vậy thì những cái khác... còn không phải càng kinh khủng hơn sao!

 

Không ít khách mời cũng nghĩ đến điểm này, ánh mắt đầy ghen tỵ nhìn về phía nhà họ Tư.

 

Tuyển được một chàng rể ở rể mà kéo cả gia tộc lên một tầm cao mới, cổ phiếu nhà họ Tư tăng mạnh là chuyện không thể tránh khỏi, e rằng sau này các ông lớn ở Ninh Thành cũng phải nhường ra một chỗ cho nhà họ Tư.

 

So với trúng số độc đắc còn dữ dội hơn!

 

"Khoản quyên góp lần này chỉ là sự khởi đầu." Sở Quân Liệt đứng thẳng người, đối diện với hàng trăm khách mời, ánh mắt sắc bén, giọng điệu bá đạo.

 

"Sau này nhà họ Sở sẽ triển khai thêm nhiều dự án tại Cảng Thành, tích cực báo đáp thành phố này. Kính mong quý vị hãy cùng chờ xem."

 

Sự xuất hiện của nhà họ Sở sẽ khiến Ninh Thành thay đổi ra sao còn chưa thể đoán định, nhưng hợp tác với nhà họ Sở thì chắc chắn là có lợi.

 

Vài ông lớn ở Ninh Thành là những người đầu tiên vỗ tay, mọi người lập tức hưởng ứng theo, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang vọng khắp sảnh lớn, hồi lâu vẫn không ngớt.

 

Tư Vân Dịch yên lặng nhìn người đàn ông bước xuống sân khấu, trông như một viên kim cương đen lấp lánh rực rỡ, bề ngoài thì lạnh giá, nhưng khi nắm trong tay lại cảm nhận được sức nóng bỏng rát.

 

Sở Quân Liệt vừa bước xuống sân khấu đã đi về phía cánh gà, Tư Vân Dịch nhìn qua, thấy ông Sở đang nói gì đó với cậu, quản gia đứng bên cạnh mỉm cười nghiêm túc, tận tụy như thường.

 

Ông Sở liếc mắt nhìn sang, Tư Vân Dịch bắt gặp ánh mắt ấy, anh đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi hội trường, quay về nhà.

 

Dù đã thẳng thừng từ chối, nhưng những lời ông cụ hứa đều đã thực hiện đủ cả.

 

Dự án hợp tác, mười tỷ quyên góp, không có gì để bắt bẻ.

 

"Chuyện nhà họ Yến, tốt nhất cháu đừng tự ý xử lý, giao cho cảnh sát Ninh Thành..." Ông Sở dặn dò cháu trai, vừa ngẩng đầu thì đã thấy người đàn ông ở khu khách quý.

 

"Cháu biết rồi." Sở Quân Liệt khẽ cười khi nghe thấy lời ông nội, "Tư tiên sinh đã dạy cháu từ lâu, không nên giải quyết vấn đề bằng bạo lực."

 

Nhìn bóng người ấy rời đi, ông Sở bỗng thấy bất an, khẽ gật đầu với cháu trai, "Miễn là cháu hiểu rõ là được."

 

Sở Quân Liệt lập tức xoay người, nhanh chóng bước về khu vực khách quý nhưng không còn thấy bóng dáng người mình ngày đêm mong nhớ đâu nữa.

 

Cậu ngồi xuống vị trí mà Tư tiên sinh từng ngồi, quay đầu hỏi mấy người phía sau.

 

"Tư tiên sinh đâu rồi, đi vệ sinh à?"

 

Mấy người nhà họ Tư nghe Sở Quân Liệt hỏi, theo phản xạ lập tức nín thở, nhìn người quen thuộc trước mắt, trong lòng run rẩy, nỗi sợ hãi dâng lên dữ dội.

 

Sở Quân Liệt vốn đã có đường nét khuôn mặt đầy tính áp chế, vóc dáng lại cao lớn, trước kia ở bên cạnh Tư Vân Dịch, cứ như một con chó ngao Tây Tạng to xác không dễ chọc vào. Giờ lại khoác thêm thân phận người nhà họ Sở ở thủ đô, mấy người nhớ lại những chuyện từng làm... lại càng không dám mở miệng.

 

"Tư tiên sinh đâu?" Ánh mắt Sở Quân Liệt thoáng lạnh đi, "Mấy người lại nói gì với Tư tiên sinh rồi?"

 

"Không không không!" Chị dâu cả vội vã xua tay phủ nhận, vừa nãy mấy người họ còn đang choáng váng chưa hoàn hồn, sao có thể nói gì với chú út được, nếu vì thế mà chọc giận Sở Quân Liệt, chẳng phải là chết oan ư!

 

"Sau khi cậu xuống sân khấu, Vân Dịch đã ra ngoài rồi." Tư Vân Địch lập tức chỉ về một hướng, cả đám người trước mặt Sở Quân Liệt đều thu chân lại, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.

 

Nhìn thấy Sở Quân Liệt rảo bước đi theo hướng đó, mấy người nhà họ Tư đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn ánh mắt đầy ghen tỵ xung quanh, ai nấy đều vô thức ngồi thẳng lưng lên.

 

"Nhà họ Tư đúng là may mắn mà!"

 

"Ai mà ngờ cái tên nhà quê đó lại là người nhà họ Sở ở thủ đô chứ!"

 

"Nói thật thì người ta cũng chẳng nhà quê, tôi nghe nói là do nhà họ Yến lừa gạt anh ta..."

 

Những tiếng bàn tán râm ran vang lên không ngừng, đến khi buổi lễ quyên góp từ thiện kết thúc, mấy người nhà họ Tư bị vô số người vây lại bắt chuyện, đủ loại lời chào hỏi thân mật.

 

Chị dâu cả bị các quý bà giàu có vây quanh chào hỏi không ngớt, lúc quay lại xe tay vẫn cầm một xấp danh thiếp, còn chưa hoàn hồn. Những người trong giới quý tộc cao cấp mà trước nay chưa từng liếc mắt đến họ giờ đều hạ mình chúc mừng, chị dâu cả chưa từng thấy cảnh tượng như thế bao giờ.

 

Anh cả cũng ngẩn ngơ không kém, hai người vừa lên xe thì điện thoại liên tục rung không ngừng, tin nhắn gửi tới phần lớn đều là hỏi thăm về nhà họ Sở và Sở Quân Liệt.

 

"Phải rồi, mau báo cho bọn trẻ một tiếng." Gần đến nhà, chị dâu cả mới nhớ ra, vội vàng gọi điện cho lũ trẻ. Đầu dây bên kia, mấy đứa cháu cũng kinh ngạc đến mức không thể tin nổi.

 

"Sở Quân Liệt là người nhà họ Sở?!" Tư Bắc Thành kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống. Ở thủ đô sống từng ấy năm, chưa từng nghe đến nhà họ Sở là chuyện không thể.

 

"Trời ạ, em nghe nói nhà họ Sở chỉ có một người thừa kế thôi đấy!" Tư Bắc Viễn biết nhiều hơn một chút, "Chẳng lẽ... chẳng lẽ chính là cậu ta..."

 

"Cái gì cơ?!" Tư Huyên Huyên vừa nghe tin, lập tức bật dậy khỏi giường, đôi mắt trừng lớn đầy khiếp sợ.

 

Không hiểu sao, Tư Huyên Huyên bỗng nhớ đến lời dặn dò năm xưa của ông nội, nói rằng nếu muốn tìm đối tượng thì nhất định phải để chú nhỏ xem qua. Khi đó cô nhóc còn nghĩ, người mà chú nhỏ chọn cũng có gì ghê gớm đâu. Bây giờ nghĩ lại... chỉ muốn đào hố chui xuống.

 

"Mẹ nói cái gì cơ?!" Tư Bắc Hâm gào lên một tiếng kinh hoàng, dọa đến nỗi mấy con gà đang thay lông trong chuồng cũng giật mình vỗ cánh bay tán loạn.

 

Mấy đứa nhỏ cầm điện thoại, không hẹn mà cùng nhớ lại những chuyện từng làm với Sở Quân Liệt... cả đám đều chết sững.

 

Trong nhóm chat bốn người, tin nhắn nổ ra liên tục như pháo hoa.

 

Tư Bắc Viễn: [Trời ơi, em vừa xác nhận lại, nhà họ Sở chỉ có đúng một người thừa kế! Tuổi tác cũng khớp với Sở Quân Liệt!]

 

Tư Bắc Viễn: [Gia sản mấy trăm ngàn tỷ, trời đất ơi!!!]

 

Tư Bắc Thành: [Làm sao đây, bây giờ nghiêm túc xin lỗi còn kịp không?!]

 

Tư Huyên Huyên: [Chú nhỏ đã trừng phạt chúng ta rồi, chắc chồng của chú nhỏ nhỏ cũng bớt giận được phần nào rồi nhỉ (┬┬﹏┬┬) ]

 

Tư Bắc Hâm: [Đợi khi về tụi mình lần lượt quỳ xin tha đi thôi...]

 

Nhìn các bậc phụ huynh đang ríu rít vui vẻ, nhóc Kỳ chống cằm một tay, tay kia nghịch chiếc ô tô đồ chơi nhỏ, tự mình chơi một mình trong góc.

 

"Chú nhỏ hình như không vui cho lắm."

 

"Sao lại không vui chứ!" Chị dâu cả cười rạng rỡ nói, "Đây là chuyện vui lớn đó, con còn nhỏ, chưa hiểu được đâu!"

 

Nhóc Kỳ bĩu môi không nói gì.

 

Tư Vân Dịch trở về ngôi nhà đã lâu không đặt chân vào, Liệt Phong nghe thấy tiếng động từ sớm, đã đứng chờ ở cửa, vẫy cái đuôi to đầy phấn khích chào đón.

 

Tư Vân Dịch ôm lấy chú chó đang lao vào lòng, đưa tay xoa xoa đầu nó.

 

Anh lấy ra một chiếc hộp, bắt đầu thu dọn những đồ đạc Sở Quân Liệt để lại chỗ mình.

 

Mấy hôm trước giao cho anh hơn chục thẻ ngân hàng, vòng tay kim cương, nhẫn cầu hôn, còn có cả thẻ lương tích góp ba năm qua.

 

Tư Vân Dịch mở két sắt, nhìn thấy bên cạnh di chúc vẫn để một con thú nhồi bông hình chú chó cỏ, lè lưỡi bé xíu.

 

Anh cầm con chó cỏ lên, khẽ v**t v* trong tay, lát sau đặt vào hộp rồi đậy nắp lại.

 

Những thứ còn lại đều ở phòng khách hoặc phòng ngủ, không có gì giá trị.

 

Cửa vang lên một tiếng cạch, tai Liệt Phong vểnh lên, lập tức chạy ra chào đón chủ nhân. Sở Quân Liệt vội vã bước vào, nhìn thấy dấu vết cho thấy Tư tiên sinh vừa đến, mắt liền ánh lên nụ cười.

 

"Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt không kìm được bước nhanh về phía phòng ngủ, gõ cửa, nghe thấy bên trong có tiếng động liền lập tức đẩy cửa vào với nụ cười tươi rói.

 

Tư Vân Dịch đang mở cánh cửa ẩn trong phòng làm việc, tay cầm một chiếc hộp không lớn không nhỏ.

 

"Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt vui mừng đứng trước mặt Tư Vân Dịch, phấn khích xoay một vòng trước mặt anh để khoe.

 

"Tư tiên sinh thấy em mặc bộ vest này có đẹp không?" Trong mắt cậu ánh lên niềm mong đợi.

 

"Là em cẩn thận chọn lấy, em chỉ muốn để Tư tiên sinh thấy em trong dáng vẻ đẹp nhất."

 

Ánh mắt Tư Vân Dịch dừng lại vài giây trên bộ vest của Sở Quân Liệt.

 

"Rất đẹp."

 

Nghe được lời ấy, nụ cười trên mặt Sở Quân Liệt lập tức rạng rỡ không kiềm được, những cảm xúc tiêu cực mấy hôm nay gần như tan biến sạch.

 

"Tư tiên sinh, hôm đó là em sai, em không nên mất kiểm soát như vậy." Trong mắt Sở Quân Liệt ánh lên sự chân thành, "Anh tha thứ cho em được không?"

 

Tư Vân Dịch yên lặng vài giây, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường.

 

"Tôi tha thứ cho cậu."

 

Khóe miệng Sở Quân Liệt dường như không giấu nổi nụ cười, nhìn người mà cậu ngày đêm nhung nhớ, cúi đầu dịu dàng hôn lên bên má Tư tiên sinh, cử chỉ đầy yêu thương thân thiết.

 

"Tư tiên sinh, hôm nay nhìn thấy em anh có thấy bất ngờ không?"

 

"Em đã nhớ lại hết rồi. Em là Sở Quân Liệt của nhà họ Sở ở thủ đô, không phải cái người quê mùa như miệng bọn họ nói. Em có ông nội, em là người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở, nhà họ Sở tài sản phong phú, em còn có một công ty, quy mô cũng không nhỏ..."

 

Trong mắt Sở Quân Liệt ánh lên chút kiêu hãnh, "Tư tiên sinh, ánh mắt của anh thật đúng đắn, sẽ không còn ai dám nói anh chọn sai người nữa. Người anh xem trọng là vàng thật. Những kẻ anh không cần mới là đồ bỏ đi."

 

Tư Vân Dịch không nói gì, khi cảm nhận được môi Sở Quân Liệt chạm lên khóe môi mình, anh hơi nghiêng mặt, khiến nụ hôn lệch đi.

 

Sở Quân Liệt khựng lại, hiểu được Tư tiên sinh không muốn để mình hôn.

 

Cậu đè nén ánh khát khao nơi đáy mắt, mím môi, ánh mắt vô tình bắt gặp chiếc hộp trong tay Tư Vân Dịch.

 

"Tư tiên sinh, cái này là gì vậy?" Sở Quân Liệt tò mò hỏi.

 

Tư Vân Dịch lặng lẽ đưa tay, đưa chiếc hộp cho cậu.

 

"Cho em sao?" Sở Quân Liệt nở nụ cười, nhanh tay nhận lấy hộp, mở nắp ra.

 

Bên trong là hơn chục chiếc thẻ được sắp xếp gọn gàng, vài chiếc vòng tay kim cương, cả chiếc nhẫn hồng ngọc, ở chính giữa tất cả là con thú nhồi bông hình chó cỏ màu xanh non.

 

Sở Quân Liệt chớp mắt nhìn những thứ trong hộp, cố gắng nở một nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn Tư Vân Dịch với vẻ không hiểu.

 

"Tư tiên sinh, mấy thứ này... là sao vậy?"

 

Tư Vân Dịch yên lặng nhìn người trước mắt, giọng điệu bình thản.

 

"Đều là đồ của cậu."

 

"Đồ của em... em..." Sở Quân Liệt nhíu mày cố nhớ, tay cầm hộp cũng khẽ run theo từng nhịp đập của trái tim.

 

Một linh cảm vô cùng tồi tệ đang mạnh mẽ xoáy sâu trong tiềm thức cậu. Nhưng cậu không muốn nghĩ đến, càng không muốn hiểu rõ.

 

"Sở Quân Liệt." Tư Vân Dịch gọi thẳng tên cậu, ánh mắt cố nén cảm xúc.

 

Sở Quân Liệt ngẩng đầu nhìn Tư Vân Dịch, người mà cậu yêu, người bạn đời hợp pháp, người đã cùng cậu sống ba năm, ngày đêm bên nhau, cố gắng kiềm lại bàn tay đang run rẩy.

 

"Chúng ta ly hôn đi." Tư Vân Dịch bình thản nói.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.