🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tư Vân Dịch đang làm việc trong phòng làm việc, bỗng nghe thấy giọng của Sở Quân Liệt.

 

"Cháu nói vịt có bao nhiêu con! Bao nhiêu con hả!"

 

"Gà cái gì! Cậu hỏi vịt! Con vịt kêu quạc quạc ấy!"

 

"Cậu kêu một tiếng không có nghĩa cậu cũng là vịt, cháu nhìn đề bài đi! Nhìn đề bài!"

 

Giọng Sở Quân Liệt càng lúc càng cao, dường như đang cố kìm nén cơn giận. Tư Vân Dịch đặt tài liệu trong tay xuống, bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy Sở Quân Liệt đang giận đùng đùng xách nhóc Kỳ lên mặc quần áo. Mắt nhóc Kỳ đỏ hoe, trong tay còn cầm bút chì và quyển bài tập.

 

"Em đi đâu vậy?" Ánh mắt Tư Vân Dịch khựng lại.

 

"Em đưa nó đến nhà ông lão." Sở Quân Liệt hít sâu một hơi. "Tư tiên sinh không cần lo, em không tin là em không dạy nổi nó một bài toán cộng trừ hai chữ số!"

 

Tư Vân Dịch nhìn đồng hồ, thấy cũng không phải không thể dạy thực tế một chút.

 

Nhóc Kỳ tội nghiệp nhìn về phía chú nhỏ của mình, cố đưa bàn tay nhỏ ra cầu cứu. Sở Quân Liệt xách cổ áo nhóc một cái, lao ra khỏi cửa nhanh như chớp.

 

Cửa phòng đột ngột bật mở, Sở Quân Liệt chạy ngược lại, hôn lên má Tư tiên sinh một cái rồi quay người bước đi nhanh như gió.

 

Nhóc Kỳ bị Sở Quân Liệt xách cả đoạn đường, chân tay đung đưa giữa không trung, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.

 

Liệt Phong nhìn thấy nhóc hai chân bị đưa đi cũng nhẹ nhõm thở phào, mệt mỏi nằm phịch xuống đất.

 

Trông trẻ thật sự quá mệt rồi.

 

Còn mệt hơn cả lúc đi huấn luyện.

 

Long Ngạo Thiên cũng có cái bướng của Long Ngạo Thiên.

 

Trong sân nhà ông lão, đèn được bật sáng trưng, từng con gà con đang ngủ yên trong ổ bị bốc ra, lảo đảo đứng dưới đất, mơ màng chưa tỉnh.

 

"Nhìn!" Sở Quân Liệt bảo nhóc Kỳ đếm số gà con bị bốc ra. "Tổng cộng có bao nhiêu con gà?"

 

Nhóc Kỳ cúi đầu đếm kỹ một lượt rồi ngẩng lên nhìn c** nh* đang hung dữ.

 

"Mười ba con."

 

"Bây giờ, số vịt nhiều hơn gà mười một con."

 

Sở Quân Liệt bắt đầu lần lượt lôi vịt con ra, trước tiên lôi ra mười ba con cho nhóc Kỳ nhìn cho rõ, sau đó tiếp tục đếm thêm mười một con.

 

Lôi đến con thứ mười thì trong ổ trống không.

 

Sở Quân Liệt quay sang nhìn ông lão, ông lão vô tội giơ tay, "Lần này ông nuôi cũng khá nhiều rồi đấy."

 

Sở Quân Liệt nghẹn một chút rồi chỉ vào mình, "Giả sử bây giờ cậu là một con vịt thì tổng số vịt có phải đúng là nhiều hơn gà mười một con không?"

 

Nhóc Kỳ nhìn lũ gà con ngáp ngắn ngáp dài dưới đất, lại nhìn qua vịt con một lượt, gật gật đầu.

 

"Được rồi, bây giờ cậu hỏi cháu, gà với vịt cộng lại có tất cả bao nhiêu con?" Sở Quân Liệt gom hết gà con vịt con lại với nhau, "Cháu đếm xem tổng cộng bao nhiêu con!"

 

Nhóc Kỳ cúi đầu đếm rất nghiêm túc, mỗi khi đếm một con, Sở Quân Liệt lại ấn nhẹ một con gà hoặc vịt cho nó kêu lên một tiếng đáp lại.

 

Đếm xong hết thảy gà vịt, Sở Quân Liệt nhắc, "Đừng quên, cậu cũng đóng vai một con đấy."

 

Nhóc Kỳ đưa ngón tay út chỉ vào Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt nghẹn họng "quạc" một tiếng.

 

"Mười ba con gà con, cộng với mười ba con vịt, cộng thêm mười một con vịt nhiều hơn, vậy bây giờ tổng cộng có bao nhiêu con gà vịt?" Sở Quân Liệt nghiêm túc hỏi.

 

Nhóc Kỳ tính cẩn thận, còn viết cả phép tính dọc, cuối cùng vui vẻ ngẩng đầu, "Ba mươi sáu con!"

 

"Tại sao lại là ba mươi sáu con?!" Sở Quân Liệt trợn mắt, "Không tính cậu à?!"

 

"Nhưng lúc nãy cậu nói, cậu kêu một tiếng cũng không có nghĩa là cậu là vịt mà..." Nhóc Kỳ lí nhí nói.

 

Sở Quân Liệt suýt nữa phun ra một ngụm máu, ông lão đứng bên cạnh lắc đầu bất lực, chủ động bước tới đóng vai con vịt còn thiếu.

 

"Giờ thì sao, bây giờ tổng cộng có bao nhiêu con gà vịt?" Sở Quân Liệt một tay ôm ngực.

 

"Ba mươi tám con." Nhóc Kỳ nhìn Sở Quân Liệt, gật đầu chắc nịch.

 

Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm vào Tư Bắc Kỳ trước mặt, vô cùng nghi ngờ nhóc con này chắc chắn đang cố ý trêu tức cậu!

 

"Tiểu Sở, bình tĩnh lại!" Ông lão vội vàng kéo Sở Quân Liệt lại.

 

Tư Vân Dịch xử lý xong tài liệu hôm nay, hai người một lớn một nhỏ vẫn chưa quay về, đang định gọi điện hỏi thì cửa phòng mở ra. Sở Quân Liệt xách nhóc Kỳ trở về, sắc mặt lạnh như băng, cả người toát ra sát khí.

 

"Chú nhỏ! Cháu làm xong rồi nè!" Nhóc Kỳ vui vẻ vung vẩy tay chân, đưa quyển bài tập ra cho Tư Vân Dịch xem.

 

Tư Vân Dịch nhận lấy bài tập, lật đến bài cần hoàn thành, phát hiện bên trong còn kẹp một chiếc lông vịt.

 

"Bắc Kỳ làm tốt lắm, viết xong rồi thì đi rửa mặt, đến giờ đi ngủ rồi."

 

Tư Bắc Kỳ hí hửng chạy về phòng ngủ của mình, Sở Quân Liệt thì ấm ức nhìn Tư Vân Dịch, trông cứ như bị tủi thân đến mức khó chịu.

 

Tư Vân Dịch kéo Sở Quân Liệt vào phòng ngủ, ôm lấy người đang đỏ cả mắt, dịu giọng hỏi han.

 

Sở Quân Liệt tội nghiệp kể lại chuyện mình làm "vịt" mà vẫn không giúp Tư Bắc Kỳ làm đúng bài toán khiến Tư Vân Dịch vừa nghe vừa bật cười.

 

"Cuối cùng thì giải quyết sao?"

 

"Em gọi điện cho người bán vịt đến nhà." Sở Quân Liệt ôm chặt lấy anh nhà, ấm ức nói, "Từ chỗ ông ấy mua thêm mười con nữa."

 

Tư Vân Dịch khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên lưng Sở Quân Liệt để an ủi.

 

"Ông ấy chỉ bán theo lô mười con, đợi người ta đến, em lấy rau trong vườn ông lão làm đạo cụ, nhổ sạch hết mấy quả cà chua chưa chín mới giúp thằng bé làm xong bài tập." Sở Quân Liệt càng kể càng thấy tủi thân.

 

"Hồi em học toán cũng đâu có cực như vậy, cái thằng nhóc này đúng là như cái rổ rách, chỗ này vá xong chỗ khác lại thủng, đến cả Nữ Oa nhìn thấy cũng lắc đầu."

 

Tư Vân Dịch cúi xuống hôn nhẹ lên môi mỏng của Sở Quân Liệt, giọng khẽ thì thầm.

 

"Vất vả cho em rồi."

 

Vành tai Sở Quân Liệt đỏ lên, sung sướng ôm lấy anh nhà, đột nhiên cảm thấy những giây phút bị hành hạ trước đó cũng chẳng còn khó chịu nữa.

 

xxx

 

Sáng hôm sau, Sở Quân Liệt làm bữa sáng, thêm một đôi bát đũa, Tư Bắc Kỳ dụi dụi mắt, mơ màng ngồi lên ghế, ăn thử một miếng thức ăn trước mặt, không ngờ lại ngon bất ngờ.

 

Tư Bắc Kỳ mở to mắt, bắt đầu ăn ngấu nghiến, Sở Quân Liệt nhìn miệng nhóc phồng căng như con sóc, ăn chẳng ít gì.

 

Một đĩa bánh mì cuộn tôm, Sở Quân Liệt vừa húp được nửa bát cháo, ngẩng đầu đã thấy trong đĩa chỉ còn hai miếng. Tư Bắc Kỳ định gắp thêm một miếng, Sở Quân Liệt nhanh tay dùng đũa gắp lấy, ăn ngay trước mặt nhóc.

 

Tư Bắc Kỳ bĩu môi, lại định gắp miếng cuối, Sở Quân Liệt lập tức đưa đũa gắp lên, gắp sang phía Tư Vân Dịch.

 

Tư Vân Dịch im lặng ăn sáng, chỉ thấy Sở Quân Liệt gắp một miếng bánh vàng ươm đặt sang, còn Tư Bắc Kỳ bên cạnh thì nhìn chằm chằm với ánh mắt thèm thuồng.

 

"Anh vừa ăn hai miếng rồi." Tư Vân Dịch đẩy lại, "Em ăn đi."

 

"Tư tiên sinh ăn đi." Sở Quân Liệt vẫn cố gắng gắp về phía anh.

 

Không thể để anh nhà mình chịu thiệt!

 

"Em ăn ít mà." Tư Vân Dịch dịu giọng.

 

"Em ăn nhiều mà." Sở Quân Liệt đúng là ăn cũng không ít, còn uống gần hết bát cháo.

 

Tư Bắc Kỳ ngồi nhìn hai người qua lại, ánh mắt di chuyển theo miếng bánh cuộn tôm giòn rụm. Khi Sở Quân Liệt đang định gắp về phía anh nhà lần nữa, cậu lỡ tay khiến miếng bánh bay vèo ra.

 

Miếng bánh bật lên áo của Tư Vân Dịch rồi rơi xuống đất, Liệt Phong vốn đã canh sẵn lập tức phóng tới chộp lấy, nhai vài cái rồi nuốt trọn.

 

Cả ba người im lặng một lúc lâu. Sở Quân Liệt là người phản ứng đầu tiên, vội vàng lấy khăn giấy lau áo cho Tư Vân Dịch.

 

Vài vụn bánh rơi đúng vào ngực Tư Vân Dịch, Sở Quân Liệt cẩn thận lau đi, một tay còn đặt lên ngực anh.

 

Tư Bắc Kỳ trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, giọng trong trẻo vang lên quả quyết.

 

"c** nh*, cậu đừng sờ loạn!"

 

Sở Quân Liệt hơi khựng lại, nhìn chằm chằm Tư Bắc Kỳ rồi kéo tay Tư Vân Dịch lên, hôn một cái.

 

Với vẻ mặt đầy lý lẽ, Sở Quân Liệt nói với nhóc bàng vẻ mặt vô tội.

 

"Cháu có muốn xem giấy kết hôn của bọn cậu không?"

 

"Này, cháu còn nhỏ, ngoài giấy kết hôn của cha mẹ chắc chưa từng thấy cái thật bao giờ, cũng chẳng biết có vợ là thế nào." Sở Quân Liệt tỏ vẻ thương hại nhìn nhóc.

 

"Nghe nói ở mẫu giáo cháu có mấy cô vợ cơ mà, còn liên lạc không? Trước có vẽ giấy kết hôn bằng bút chì không? Còn ấn dấu tay nữa?"

 

Đúng là "tôm nõn tim heo*", Tư Bắc Kỳ nhìn chú nhỏ rồi nhìn Sở Quân Liệt, mắt bắt đầu đỏ ửng.

 

(* bề ngoài thì tốt đẹp, tử tế, nhưng bên trong lại độc ác, nham hiểm)

 

"Đừng khóc, cháu mới có sáu tuổi, tương lai còn dài, đợi thêm chục năm nữa đi." Sở Quân Liệt nhìn đầy cảm thông.

 

"Nếu không học hành cho tốt, rèn luyện để cao to đẹp trai, mười năm nữa cũng chưa chắc lấy được vợ, có khi phải đợi hai ba chục năm, không khéo cả đời chẳng có ai."

 

"Mà dù có vợ đi nữa, cháu học toán không giỏi, ra chợ mua đồ còn tính nhầm, vợ mà biết chắc chắn chẳng muốn giữ cháu nữa đâu."

 

Nước mắt Tư Bắc Kỳ chực trào, càng nghe càng tổn thương.

 

"Thật ra cậu cũng ghen tị với cháu lắm, tối ngủ một mình, xoay bên nào cũng được, không như cậu..." Sở Quân Liệt nhếch môi, "Phải ôm vợ ngủ."

 

"Hu hu hu hu!" Tư Bắc Kỳ miệng vừa há, cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng.

 

Tư Vân Dịch quay sang nhìn Sở Quân Liệt, người kia lập tức chột dạ, vội vàng chạy qua dỗ dành.

 

"Nhưng cũng đừng buồn quá, không phải cháu vẫn còn hơn chục năm để chuẩn bị sao?" Sở Quân Liệt vẽ ra một tương lai cho nhóc Kỳ.

 

"Chỉ cần cháu chăm chỉ học hành, thường xuyên rèn luyện một chút, sau này lớn lên nhất định sẽ là một chàng trai đẹp trai." Sở Quân Liệt rút một tờ giấy đưa cho nhóc Kỳ.

 

"Nhất định sẽ có người thích cháu."

 

"Hu hu hu!" Nhóc Kỳ ngả người về sau, đôi mắt đẫm lệ, không chịu nhận khăn giấy.

 

Sở Quân Liệt khựng lại một chút, bất đắc dĩ tung đòn sát thủ, "Đợi cháu lớn rồi, cậu giới thiệu người yêu cho cháu nhé?"

 

Nhóc Kỳ lập tức nín khóc, quay đầu lại nước mắt lưng tròng nhìn Sở Quân Liệt, giọng nghẹn ngào.

 

"Thật, thật không ạ?"

 

"Một nghìn lần thật." Sở Quân Liệt gật đầu nghiêm túc.

 

Nhóc Kỳ nhận lấy khăn giấy, uất ức lau mũi, lại ngẩng đầu nhìn vẻ ngoài của c** nh*, đúng là một mỹ nhân giống chú nhỏ!

 

Nhóc Kỳ không nhịn được nở nụ cười qua nước mắt.

 

Sở Quân Liệt chỉnh trang chỉnh tề, dẫn Nhóc Kỳ ra ngoài, trước khi ra cửa còn không quên hôn anh nhà một cái.

 

Có Tư Bắc Kỳ đứng bên dưới, hai người cũng không dám hôn nhau như mọi khi, chỉ có thể chạm nhẹ mấy cái.

 

Nhìn đôi môi nhạt màu trước mặt, trong lòng Sở Quân Liệt ngứa ngáy, mấy cái hôn nhẹ hoàn toàn không đủ.

 

Sở Quân Liệt bước được vài bước lại quay đầu một lần, đi ra khỏi cửa nhà mà vẫn lưu luyến không rời gửi một cái hôn gió cho anh nhà mình, nhóc Kỳ nhìn hai người như vậy, cảm thấy hôm nay nhóc ăn hơi no.

 

Người nhà họ Tư đi du lịch nước ngoài hơn nửa tháng vẫn chưa có ý định quay về, nhóc Kỳ cảm nhận được ánh mắt của cậu nhìn nhóc ngày một oán trách.

 

Nhóc Kỳ hơi không phục, rõ ràng gần đây nhóc rất chăm chỉ học toán, cô giáo còn khen là có tiến bộ!

 

Tối cuối tuần, Sở Quân Liệt nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, liếc nhìn nhóc Kỳ bên trong đã ngủ say, cậu lập tức nở nụ cười, cẩn thận đóng cửa phòng lại rồi nôn nóng quay lại phòng ngủ chính, lao lên giường của anh nhà mình.

 

"Bắc Kỳ ngủ rồi à?" Giọng của Tư Vân Dịch nhẹ nhàng.

 

"Ngủ rồi ngủ rồi!" Sở Quân Liệt ôm lấy người trước mặt, vội vàng hôn lên Tư tiên sinh, hơi thở rối loạn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.