Tư Vân Dịch đang làm việc trong phòng làm việc, bỗng nghe thấy giọng của Sở Quân Liệt.
"Cháu nói vịt có bao nhiêu con! Bao nhiêu con hả!"
"Gà cái gì! Cậu hỏi vịt! Con vịt kêu quạc quạc ấy!"
"Cậu kêu một tiếng không có nghĩa cậu cũng là vịt, cháu nhìn đề bài đi! Nhìn đề bài!"
Giọng Sở Quân Liệt càng lúc càng cao, dường như đang cố kìm nén cơn giận. Tư Vân Dịch đặt tài liệu trong tay xuống, bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy Sở Quân Liệt đang giận đùng đùng xách nhóc Kỳ lên mặc quần áo. Mắt nhóc Kỳ đỏ hoe, trong tay còn cầm bút chì và quyển bài tập.
"Em đi đâu vậy?" Ánh mắt Tư Vân Dịch khựng lại.
"Em đưa nó đến nhà ông lão." Sở Quân Liệt hít sâu một hơi. "Tư tiên sinh không cần lo, em không tin là em không dạy nổi nó một bài toán cộng trừ hai chữ số!"
Tư Vân Dịch nhìn đồng hồ, thấy cũng không phải không thể dạy thực tế một chút.
Nhóc Kỳ tội nghiệp nhìn về phía chú nhỏ của mình, cố đưa bàn tay nhỏ ra cầu cứu. Sở Quân Liệt xách cổ áo nhóc một cái, lao ra khỏi cửa nhanh như chớp.
Cửa phòng đột ngột bật mở, Sở Quân Liệt chạy ngược lại, hôn lên má Tư tiên sinh một cái rồi quay người bước đi nhanh như gió.
Nhóc Kỳ bị Sở Quân Liệt xách cả đoạn đường, chân tay đung đưa giữa không trung, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Liệt Phong nhìn thấy nhóc hai chân bị đưa đi cũng nhẹ nhõm thở phào,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-re-van-nam-chu-xuong-tay-voi-ta-roi/2842694/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.