Đội ngũ y tế từ thủ đô cùng với các bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện đã tiếp nhận việc điều trị tiếp theo cho chủ nhân nhà họ Tư.
Hai mươi bốn giờ nguy hiểm đã trôi qua một cách an toàn, không có bất trắc nào xảy ra. Sở Quân Liệt mặc đồ vô trùng, cuối cùng cũng chạm được vào tay Tư tiên sinh.
Bàn tay hơi lạnh, lòng bàn tay mềm mại, là bàn tay từng v**t v* đỉnh đầu cậu.
Người nhà họ Tư cũng đã liên tục ở bệnh viện suốt mấy ngày, nhìn Tư Vân Dịch mấy ngày liền không tỉnh lại, trong lòng mọi người cũng vô cùng sốt ruột.
"Bác sĩ, em trai tôi khi nào mới tỉnh lại?" Ba anh chị đi theo hỏi bác sĩ, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Bác sĩ nhìn mấy người thân của bệnh nhân một ngày hỏi đến tám trăm lần, hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn trả lời.
"Bệnh nhân bị phù não do xuất huyết nội sọ, trong trường hợp lý tưởng cũng phải mất khoảng mười lăm ngày mới dần dần có ý thức rõ ràng nhưng cũng không loại trừ khả năng xuất hiện các bệnh não muộn làm kéo dài thời gian hôn mê."
"Khi Vân Dịch tỉnh lại, liệu có chú ấy quên chúng tôi không?" Chị dâu cả lo lắng lên tiếng.
Tư Vân Thiên quay đầu nhìn vợ, cau mày, "Em bớt xem phim truyền hình đi, chuyện này sao có thể xảy ra với Vân Dịch!"
"Em đâu phải xem phim truyền hình mà nghĩ ra chuyện này." Chị dâu cả ấm ức chỉ vào Sở Quân Liệt đang mặc đồ vô trùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-re-van-nam-chu-xuong-tay-voi-ta-roi/2842700/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.