"Giám đốc Sở, bữa trưa của anh đây ạ."
Thư ký đúng giờ mang cơm từ nhà ăn công ty đến. Sở Quân Liệt đặt tập tài liệu vừa xem xong xuống, mở hộp cơm ra, thấy cơm trắng đầy ắp, còn hộp bên cạnh là ba món hai mặn một rau.
"Tôi bình thường ăn mấy thứ này sao?" Sở Quân Liệt cau mày nhìn mâm cơm đơn giản trước mặt, hoàn toàn không sánh được với tiêu chuẩn ăn uống trước đây của mình.
"Vâng." Thư ký có chút khó hiểu, "Bình thường anh vẫn ăn cơm miễn phí của nhà ăn công ty vào buổi trưa, mỗi lần đều ăn gấp đôi người khác."
Nghĩ đến số dư tài khoản ngân hàng của mình, Sở Quân Liệt cố nhịn, không bẻ đôi đũa ra.
Vừa ăn cơm, Sở Quân Liệt không khỏi nhớ tới những tin nhắn đầy rẫy "ăn cơm chưa" trong đoạn chat trên WeChat, cậu cầm điện thoại lên, giả vờ vô tình liếc nhìn phần ghim tin nhắn.
Một lần, hai lần, ba lần.
Sở Quân Liệt dừng đũa giữa không trung, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện là một chậu cây, trong lòng bỗng thấy khó chịu một cách khó hiểu.
Là vì cậu đổi ảnh đại diện nên anh cũng đổi theo sao?
Theo lý mà nói, việc này chẳng có gì đáng để bàn cãi.
Sở Quân Liệt vừa nhai cơm vừa nhìn ảnh đại diện chậu cây kia, cảm thấy đồ ăn trong hộp bỗng trở nên nhạt nhẽo, khó nuốt vô cùng.
Mới ăn được nửa hộp, Sở Quân Liệt đã buồn bực đặt đũa xuống, đẩy hộp cơm sang một bên.
Chẳng ngon chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-re-van-nam-chu-xuong-tay-voi-ta-roi/2842707/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.