Sở Quân Liệt ôm chăn, nằm ngay trước cửa phòng ngủ chính, nghĩ tới cảnh hai người vừa thân mật lúc nãy, khóe môi không kìm được mà cong lên, cậu ôm chặt chăn, dán mắt nhìn cánh cửa phòng, trong lòng dâng lên cảm xúc khó hiểu.
Cậu từ từ nhắm mắt lại, bên tai bỗng vang lên tiếng tích tắc của đồng hồ, nhưng khi mở mắt ra thì lại chẳng nghe thấy gì nữa.
Sở Quân Liệt thử đưa đồng hồ trên tay áp sát tai, nhưng âm thanh đó không giống như vừa rồi.
Liếc nhìn xung quanh tối om, cậu dịch người lại gần sát cửa phòng hơn một chút.
Sáng hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, Sở Quân Liệt đến nơi ông nội tạm thời đang ở. Ông Sở đã pha sẵn trà, rót cho cháu trai ngồi trước bàn một tách.
"Cháu muốn biết thêm một số chuyện." Sở Quân Liệt không nhìn chén trà trước mặt, ánh mắt nghiêm túc, "Về người bạn đời hiện tại của cháu."
Ông Sở cầm chén trà, thổi lớp bọt bên trên, thong thả nhấp một ngụm nhỏ.
Thấy ông không lên tiếng, Sở Quân Liệt hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt sâu lắng.
"Năm đó là sắp đặt hôn nhân, ông làm sao khiến anh ấy chịu đồng ý với cháu?"
Ông Sở khựng lại, ngẩng đầu nhìn cháu trai.
"Sắp đặt hôn nhân? Ai nói với cháu đó là hôn nhân sắp đặt?"
"Không phải hôn nhân thương mại ạ?" Sở Quân Liệt cau mày, "Với tính ông, có thể để cháu yêu đương tự do sao?"
Ông Sở nghẹn lời một lúc lâu, chậm rãi nói, "Chuyện quen nhau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-re-van-nam-chu-xuong-tay-voi-ta-roi/2842711/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.