Bên trong không còn động tĩnh, Sở Quân Liệt cúi xuống nhìn vào ổ khóa, còn chưa kịp phân biệt là loại khóa gì đã thấy tay nắm cửa động đậy, cửa được mở ra từ bên trong.
Sở Quân Liệt đứng thẳng người, cậu ôm bó hoa trong tay, đập vào mắt cậu là đôi môi tái nhợt và gò má ửng đỏ một cách bất thường của người trước mặt.
Người đó khoác áo choàng tắm, tóc hơi rối vì bị ép sát xuống, một tay nắm lấy tay nắm cửa, cố gắng giữ cho mình đứng vững.
Chưa đợi người kia mở miệng, Sở Quân Liệt đã giơ tay đỡ lấy anh, thuận thế bước vào phòng, dùng chân khép cửa lại. Tiếng khóa cửa vang lên khẽ khàng, cách biệt hoàn toàn với bên ngoài.
"Tổng giám đốc Sở, cậu thấy rồi đấy." Trán của Ngô Cố lấm tấm mồ hôi, cố gắng đè nén cảm giác choáng váng đang dâng lên.
Sở Quân Liệt đặt bó hoa sang một bên, đưa tay lên trán anh, không cần so sánh với nhiệt độ cơ thể mình cũng có thể cảm nhận được anh đang sốt.
"Tôi đưa anh đến bệnh viện." Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn sắc mặt của Ngô Cố, "Quần áo của anh đâu, để tôi giúp anh thay."
"Không đi bệnh viện." Ngô Cố thử đẩy Sở Quân Liệt ra, nhưng càng đẩy, người kia lại càng siết chặt lấy anh hơn.
"Không đi bệnh viện cũng được, vậy để tôi chăm sóc anh." Sở Quân Liệt hạ thấp giọng, "Sếp quan tâm nhân viên là điều nên làm, đúng không?"
Cậu ngẩng đầu nhìn qua bố cục căn phòng, cúi người ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-re-van-nam-chu-xuong-tay-voi-ta-roi/2842737/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.