Ta cùng người dùng bữa.
Dùng bữa xong, ta lại cùng người tản bộ.
Đến lúc người thượng triều, ta kiên nhẫn đợi người hạ triều trở về, cùng người dùng bữa tối, nhân tiện xoa bóp thái dương giúp người xoa dịu cơn đau.
Người từng hỏi ta:
“Sao con không về phủ Công chúa?”
Ta khựng lại trong chốc lát, rồi nhẹ giọng đáp:
“Phụ hoàng, phủ Công chúa quá rộng lớn… cũng quá lạnh lẽo.”
Khoảnh khắc ấy, người dường như có chút đồng cảm với ta.
Toàn thân người cũng nhuốm đầy sự cô đơn.
Ta cứ ngỡ mình đã có được một chút thương xót từ người.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Lễ bộ liền bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho ta.
Khi từng bức họa của các nam tử được bày trên án thư của ta, ta trầm mặc.
Những kẻ đó, ai nấy đều có dung mạo xuất chúng.
Nhưng cũng chỉ có dung mạo mà thôi.
Gia thế tầm thường, phẩm hạnh bình thường, tài hoa lại càng chẳng đáng nhắc đến.
Vậy nên, ta lập một võ đài ngay bên ngoài phủ Công chúa, mở rộng việc tuyển chọn Phò mã.
Ai có thể vượt qua ba cửa ải, liền có tư cách trở thành Phò mã của ta.
Người đến ứng tuyển rất nhiều, kẻ qua được hai ải cũng không ít.
Nhưng ải cuối cùng—giao đấu với ta—thì chưa một ai chiến thắng.
Phụ hoàng cho rằng ta đang đùa giỡn, nói rằng làm gì có nam nhân nào lại thua một nữ tử.
Cho đến khi người vi phục xuất tuần, ngẫu nhiên ghé qua phủ Công chúa, tận mắt nhìn thấy ta mặc trường sam màu xanh đậm, một cước đá bay một gã nam tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-hoi-trieu-chuyen-xua-cu-lieu-co-con-ven-nguyen/1164191/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.