🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngự y lắc đầu, nói rằng Tạ Vô Dạng có tỉnh lại hay không, phải xem ý trời.

Khoảnh khắc ấy, trời đất trước mắt ta như sụp đổ.

Ta sao có thể chấp nhận ý trời?

Ý trời này, ta không phục!

Ta căm hận nhìn Triệu Đoan Hoa, từ ngày nàng ta bước chân vào kinh thành, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Nàng ta cướp đi phụ mẫu, huynh đệ, vị hôn phu của ta, vậy mà vẫn chưa đủ—

Bây giờ còn muốn ta trẻ tuổi đã phải góa bụa?

Nàng ta rốt cuộc độc ác đến mức nào?

Ta hận nàng ta!

Hận đến mức chỉ mong nàng ta lập tức biến mất khỏi thế gian này.

Triệu Đoan Hoa sợ hãi đến phát run.

“Tỷ tỷ… muội đã quỳ xuống rồi… muội thật sự không cố ý… Nếu muội chec mà tỷ phu có thể tỉnh lại, muội thà rằng người chec đi là muội… hu hu hu…”

“Vậy thì chec đi!”

Ta mang theo nỗi hận muốn hủy diệt nàng ta, vung roi quất thẳng vào mặt nàng ta.

Triệu Đoan Hoa hoảng loạn nép về phía La Thần, mà hắn thì đưa tay ra đỡ.

Một roi này lập tức khiến tay hắn đầm đìa m.á.u tươi.

Hắn cắn răng nói: “Điện hạ, như vậy là đủ rồi.”

Đủ sao?

Giec bọn họ mười lần cũng không đủ!

Ta lạnh lùng nhìn Triệu Đoan Hoa, gằn từng chữ: “Đi cầu xin Dương thần y! Nếu ông ấy không chịu đến, ta bắt ngươi chôn cùng!”

Dương thần y là đại phu thiện nguyện của dược cục Huệ Dân, cũng là sư phụ của viện chính Thái y viện trong kinh thành.

Ông một lòng muốn cứu giúp bách tính, không chịu làm quan, cực kỳ chán ghét chuyện quyền quý dùng thế lực ép buộc người khác.

Cho dù là ta, cũng không chắc có thể mời được ông ra tay cứu chữa.

Mỗi lần ta đến dược cục, ông cũng chỉ khẽ gật đầu, sau đó không thèm nhìn ta thêm lần nào.

Triệu Đoan Hoa chạy đến dược cục Huệ Dân, vừa khóc vừa kể lại chuyện, nhưng lại giấu nhẹm việc chính nàng ta là người đã b.ắ.n Phò mã bị thương.

Nhưng Dương thần y là ai chứ?

Ông chỉ nhíu mày, liền thẳng thắn hỏi: “Là ai làm Phò mã bị thương?”

Triệu Đoan Hoa khóc lóc không chịu nói, chỉ liên tục dập đầu, cầu xin Dương thần y cứu người, nếu không nàng ta sẽ bị ta giec chec.

Người vây xem ngày một đông.

Dương thần y sa sầm nét mặt, lộ rõ vẻ không vui.

Ta rất hiểu tâm tư của ông—

Ông bị Triệu Đoan Hoa đẩy lên đỉnh cao của đạo đức, bị áp bức bởi quyền quý, lương tâm của một người thầy thuốc bị kéo căng giữa hai thái cực đối lập.

Ta đồng cảm với ông.

Bởi vì rất nhiều lúc, ta cũng giống như vậy, có nỗi khổ mà không thể nói ra.

Nhưng Dương thần y hiển nhiên trầm ổn hơn ta nhiều.

Ông thấp giọng dặn dò tiểu dược đồng bên cạnh mấy câu, sau đó chậm rãi nhìn chằm chằm Triệu Đoan Hoa.

Giọng ông lạnh lùng: “Lão phu đã làm gì mà để Quận chúa bức ép như vậy? Lão phu chỉ muốn làm rõ sự tình từ đầu đến cuối, tránh để bị kẻ có ý đồ lợi dụng, chỉ đơn giản như thế. Nhưng Quận chúa lại né tránh, không chịu trả lời câu hỏi của lão phu, chỉ biết khóc lóc van xin. Nước mắt của Quận chúa có lẽ hữu dụng với người khác, nhưng lão phu thấy quá nhiều sinh tử, những giọt nước mắt này đối với lão phu không có tác dụng gì cả. Lão phu chỉ hỏi một câu— Ai đã b.ắ.n bị thương Phò mã?”

Triệu Đoan Hoa mặt đỏ tai hồng, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ yếu đuối đáng thương vô cùng.

Nhưng đúng lúc này, tiểu dược đồng từ xa chạy vội tới, lớn tiếng bẩm báo: “Sư tổ, con đã dò hỏi rõ ràng. Là Quận chúa b.ắ.n Phò mã, nhắm thẳng vào tim mà bắn!”

Triệu Đoan Hoa hoảng hốt thất sắc: “Ta không cố ý, ta chỉ vô tình lỡ tay thôi!”

Dương thần y lạnh mặt: “Cả đời lão phu ghét nhất là kẻ giả tạo và thiếu trách nhiệm. Quận chúa gây họa nhưng lại đổ thừa Công chúa muốn giec người. Nhân phẩm như vậy, lão phu không dám giao thiệp sâu. Quận chúa, xin mời đi cho.”

“Nhưng Phò mã sẽ chec mất…” Triệu Đoan Hoa run giọng, như thể nàng ta thật sự lo lắng cho tính mạng của Tạ Vô Dạng.

Dương thần y cười khẽ một tiếng: “Chẳng phải đó là điều Quận chúa mong muốn sao?”

Chỉ trong một ngày, tin tức lan khắp kinh thành.

Ai ai cũng biết, Triệu Đoan Hoa muốn giec Tạ Vô Dạng, muốn giec chec Phò mã của ta.

Có người nói, nàng ta ghen tỵ với tình cảm giữa ta và Phò mã, nên cố ý gây ra chuyện này.

Cũng có người nói, từ khi Triệu Đoan Hoa vào kinh, cuộc sống của ta ngày càng sa sút, xem ra nàng ta thật sự ôm lòng đố kỵ, muốn loại bỏ ta từ lâu.

Ta nghe những lời đồn đại ấy truyền khắp phố phường, cảm thấy cuối cùng cũng có người sáng mắt nhận ra sự thật.

Thật tốt biết bao!

Buổi tối, Dương thần y mượn ánh trăng đến phủ Công chúa.

Ông không ngừng tạ lỗi, nói rằng mình đến muộn.

Trong lòng ta vô cùng cảm kích, thực ra, ông không hề đến muộn.

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.