La Thần sau khi về nhà liền bị đánh một trận thừa sống thiếu chec.
Hắn cứng cổ nói mình không sai, sau đó bỏ nhà đi uống rượu giải sầu.
Ai ngờ trên đường về, hắn bị người ta úp bao tải đánh cho một trận thừa sống thiếu chec, nằm liệt giường cả nửa tháng.
Cả đêm đó, phủ Tể tướng tấp nập ngựa xe, hết đại phu này đến đại phu khác ra vào.
Ngay cả Triệu Đoan Hoa cũng không còn giả vờ kiêu ngạo nữa, vội vàng chạy đến thăm hỏi.
Nghe tin này, ta lặng lẽ trầm tư.
Ta chợt nhớ đến đôi tay đỏ bừng của Tạ Vô Dạng, các khớp ngón tay sưng lên…
Chắc hẳn hắn đã ra tay rất mạnh.
Dù sao thì… da mặt đám người kia cũng dày lắm, đánh nhẹ một chút chắc cũng chẳng thấm vào đâu.
Chắc tay hắn đau lắm.
Ta sai người đưa cho hắn một ít thuốc bôi ngoài da.
Hắn ngẩn người một thoáng, rồi mặt bỗng đỏ bừng.
“Điện hạ… không trách ta sao?”
“Trách ngươi quá trung thành bảo vệ chủ nhân sao? Nếu ngươi không bảo vệ chủ nhân, thì đã không phải là ám vệ của ta rồi. Nhưng mà… ngươi có muốn đổi một thân phận khác không?”
Ánh mắt Tạ Vô Dạng bỗng tối sầm lại.
Hắn quỳ xuống thật nhanh, giọng nói chắc chắn, không chút do dự:
“Điện hạ, ta không muốn tự do!”
Ta khựng lại.
Hắn nghĩ ta định thả hắn đi sao?
Sao có thể chứ!
Ta khẽ cười:
“Vậy thì ngươi đừng hối hận, Tạ Vô Dạng.”
Hắn nhìn ta, ánh mắt kiên định.
“Ta sẽ không hối hận, suốt đời suốt kiếp cũng không hối hận.”
Dạo gần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-hoi-trieu-chuyen-xua-cu-lieu-co-con-ven-nguyen/1164209/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.