“Miệng thì nói phục, nhưng lòng chưa chắc đã phục. Ngươi thuận buồm xuôi gió quá lâu rồi, nên vừa gặp trắc trở liền chỉ biết dùng vũ lực giải quyết. Ngươi là Thái tử, điều ngươi cần học là đạo làm vua. Lời này, trẫm không muốn nghe thêm một lần nào nữa! Vào đây, nói cho trẫm biết, ngươi sai ở đâu?”
Lý Thừa Trạch ngoan ngoãn theo sau phụ hoàng, bước vào Ngự Thư Phòng.
Còn ta, vẫn quỳ bên ngoài, không ai thèm quan tâm.
Rất lâu sau, Lý Thừa Trạch bước ra, hai mắt đỏ bừng.
Khi đi ngang qua ta, hắn lạnh lùng hừ một tiếng:
“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi là ruột thịt của ta, bằng không…”
Hắn không nói hết câu, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Ta ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh lẽo.
Sai rồi.
Đây có lẽ là bất hạnh lớn nhất của ta.
Sau khi hắn rời đi, phụ hoàng gọi ta vào.
Ngài tựa vào long ỷ, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi.
“Ngươi muốn trẫm thiên vị ngươi, vậy mà lại lấy cách này để báo đáp trẫm sao? Thái tử là huynh trưởng của ngươi, là trữ quân, mà ngươi lại phạm thượng, còn dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, ngươi có biết sai chưa?”
Bao kỳ vọng trong lòng ta lập tức hóa thành băng lạnh.
Ta chờ đợi lâu như vậy, chờ đợi một câu công bằng—
Nhưng đây là thứ ta nhận được.
Còn mong đợi gì nữa đây?
Ta ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng.
“Phụ hoàng, con không hiểu con sai ở đâu. Chẳng lẽ bị hãm hại thì phải ngoan ngoãn chờ chec, phản kháng chính là đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-hoi-trieu-chuyen-xua-cu-lieu-co-con-ven-nguyen/1164210/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.