Nụ hôn mát dịu của hắn trong lòng bàn tay nàng, giống như bị một cọng lông vũ mềm mại lướt qua, men theo cánh tay tê dại vào tận trái tim.
Văn Tử Hi cuối cùng cũng hiểu ý đồ của hắn, cúi khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng do hoảng sợ khi nãy, trả lời nhỏ nhẹ một câu: “Ừ.”
Nàng lại có chút ngượng ngùng do sự thẹn thùng đỏ mặt, cánh tay còn lại đem một chùm tóc dài rơi xuống cằm vén vào phía sau tai đang đỏ bừng: “Chàng nói gì vậy, ta, ta nào có tướng công.”
Thục Dương công chúa rõ ràng vẫn chỉ là được thánh thượng hứa gả cho Ninh Hoài biên soạn của Hàn Lâm viện, lại chưa có chính thức gả cho hắn, nói trắng ra vẫn chỉ là một đại cô nương còn tơ mà thôi.
Ninh Hoài đưa tay muốn chỉnh lại quần áo hơi rối do hắn khi nãy kéo giật trên người Văn Tử Hi, nhưng tay khi chỉnh tới cổ áo bung lỏng của nàng có thể cảm nhận được nàng né người về sau.
Ngón tay thon dài đẹp của nam nhân chỉ bắt được không khí, đầu ngón tay vê vê trong không khí.
Ninh Hoài bật cười, chuyển sang nắm chặt lấy tay nàng kéo tay áo khi nãy bị hắn vén lên.
“Nếu không phải là tướng công, bộ dạng này bị người khác nhìn thấy rồi phải làm sao?” hắn chỉnh lại tay áo nàng cho ngay ngắn.
Trên cánh tay thon thẳng của cô nương nhỏ có một miếng vảy mới kết lại, hắn để tâm, trong ánh mắt có sự đau xót.
Văn Tử Hi nhìn cánh tay nhỏ của mình phô ra trước mắt hắn vội bĩu môi: “Nhìn thấy cánh tay cũng không là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-kim-ngoc-tai-ngoai/1635138/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.