Giọng nàng ta trong trẻo, như sự cứu rỗi: "Muội biết Hô Diên không hề bẩn thỉu, huynh là vương của sa mạc, là chim ưng tung cánh, trưởng tỷ không thể bẻ gãy được sự kiêu hãnh của huynh!
“Huynh còn có đại nghiệp chưa hoàn thành! Sao có thể cam tâm làm nam sủng của tỷ tỷ được chứ?”
Thẩm Ly Ca kiên định: “Hô Diên, muội sẽ đưa huynh đi, đưa huynh rời khỏi hoàng cung Đại Ân!”
Ta ngồi trong loan kiệu, chơi đùa với móng tay nhuộm cửu đan, lặng lẽ chờ Hô Diên Hành trả lời.
Gió đêm đưa đến tiếng hô hấp của hắn.
Sau một hồi do dự, hắn khẽ khàng, khàn giọng hỏi: “Còn muội thì sao?’
“Muội đưa ta đi, có bị nàng ấy trừng phạt không?”
Giọng Thẩm Ly Ca xúc động đến run rẩy, dường như không chút sợ hãi.
“Muội… không sao cả.”
“Cho dù Thẩm Phong Nguyệt có thủ đoạn độc ác, hoang dâm vô đạo đến đâu, tỷ ấy vẫn là tỷ tỷ của muội. Dù có chịu chút trừng phạt, tỷ ấy cũng không lấy mạng muội đâu.”
Thẩm Ly Ca nhẹ nhàng hít một hơi: “Chỉ cần thấy huynh rời khỏi đây là đủ rồi.”
“Hô Diên, muội chỉ mong huynh bình an, không muốn thấy huynh sống nhẫn nhục, dùng thân hầu người, bị tỷ ấy… tùy ý chơi đùa trong lòng bàn tay…
“Huynh rõ ràng cao quý đến thế, chói lọi đến thế…”
Ta nghe rõ từng câu từng chữ trong âm mưu của họ, nhưng không xuất hiện ngăn cản.
Cho đến khi họ ước định thời gian rời đi.
Ngày mười lăm tháng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-nay-cang-phan-dien-hon-roi/2701296/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.