"E là nước mắt đời này cũng chảy hết cả rồi, Lâm Kinh Phác."
...
Sắc trời chìm xuống.
Mồ hôi như mưa.
Đám mây ngã xuống vực sâu, lại nhảy từ chiến hào vào tầng mây, quanh co đền đáp, cuối cùng hai người đã mệt đến gần như sức cùng lực kiệt.
"E là nước mắt đời này cũng chảy hết cả rồi, Lâm Kinh Phác." Ngụy Dịch khàn giọng đùa trêu, lại cúi đầu liếm nước mắt y: "Lần sau còn khóc nổi nữa không?"
Viền mắt Lâm Kinh Phác vẫn vương ánh lệ, lúc này đáy lòng sinh ra sa đọa, trái lại còn chẳng sợ phóng túng: "Có người thương tiếc, cũng không tính là chịu thiệt."
Ngụy Dịch ngẩn ra, đầu lưỡi khô khốc, liền không lưu luyến nữa, lập tức phủ thêm hoàng bào, đứng dậy xuống giường.
Lâm Kinh Phác nhất thời hoàn toàn không đứng lên nổi, thả lỏng nằm xuống, nhắm mắt ngửi mùi tanh thoảng bên chóp mũi như đang hấp hối, phảng phất tựa đang kéo dài hơi tàn.
Ngụy Dịch kéo áo ngoài lên, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, lung tung tròng ủng lên chân: "Hôm nay có khá nhiều việc vặt. Còn có chính sự, trẫm quên chưa nói với ngươi."
Ửng hồng trên thân Lâm Kinh Phác đã từ từ rút đi: "Không phải ngươi vừa làm chính sự sao?"
Ngụy Dịch quăng thắt lưng ngọc vào ngực y, muốn y buộc lên giúp hắn, nghe thấy hai chữ "chính sự" lại khom lưng kề sát vào: "Hóa ra tên chữ của ngươi là hai chữ này?"
"Á phụ vẫn chưa lấy tên chữ cho ta."
Lâm Kinh Phác hơi ngẩn ra, lúc này mới ý thức được rằng Ngụy Dịch lại đang mượn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-ngoc/666054/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.