Lâm Hữu ở lại nhà Lục Thanh Nham đến mùng tám. Ban đầu cậu còn nghĩ, cậu với Lục Thanh Nham yêu nhau chẳng khác nào ở gần chùa được ăn lộc Phật.
Thử hỏi, trên đời này có mấy cặp yêu nhau có thể chung sống hợp pháp ngay trước mắt bố mẹ?
Nhưng hai người họ thì được.
Nhà họ Lục rất chào đón cậu sang ở, sáng nào Liễu Triêm cũng chuẩn bị bữa sáng cho cậu, còn bảo Lục Thanh Nham đưa cậu đi mua đồ ăn vặt.
Lâm Hữu vừa gặm kem vừa chỉ huy Lục Thanh Nham rửa quả anh đào, cực kỳ đắc chí, cảm giác cuộc sống của mình như đã hack được vậy.
Học hành thuận lợi, yêu đương suôn sẻ, gia đình êm ấp.
Nếu các buổi chiều không cần làm đề thi, cuộc sống của cậu càng mỹ mãn hơn.
Nhưng vừa ở nhà học Lục được mấy ngày, Lâm Hữu đã xấu hổ, tức giận đến mức muốn kéo vali về nhà.
Tất cả là tại Lục Thanh Nham.
Mấy hôm đầu yêu nhau, Lục Thanh Nham còn giả vờ làm người tử tế, chỉ ôm hôn cậu một chút rồi thôi.
Hai người họ đóng cửa phòng cùng làm bài tập, Lục Thanh Nham cũng chỉ ôm cậu trên đùi, giúp cậu học thuộc bài văn cậu học mãi không được.
Dù Lâm Hữu cảm thấy ngồi trong lòng người khác rất tổn thưởng hình tượng cool ngầu của mình, nhưng Lục Thanh Nham đeo kính thật sự rất đẹp trai. Rõ ràng ánh mắt ngậm cười, nhưng anh vẫn tỏ vẻ nghiêm túc bắt cậu học bài, khiến cậu mê mẩn quên đường về, nào còn chữ văn thơ nào trong đầu, nói tới nói lui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-thuc-du-bat-cao-cap/2307501/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.