Lâm Hữu lon ton chạy lên, trong phòng khách tối om chỉ còn lại hai anh em im lặng nhìn nhau.
Vừa rồi Lục Bắc Danh chỉ định xuống lấy cốc nước lạnh, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng kích thích như vậy, hắn vừa ghen vừa hận, tức đến mức suýt lên hít nhang ngay tại chỗ.
Vừa rồi hắn không nên rót nước, phải rót rượu mới phải, mượn rượu giải sầu.
Đậu xanh, tại sao người khác đều có người yêu để hôn hít thân mật, vợ mình lại ở xa xôi tít tắp chứ.
Nhưng hắn lại tò mò đời sống tình cảm của em trai, tự đâm đầu vào rọ, “Lâm Hữu cố ý về vì em hả, sáng tỏ rồi à?”
Lục Thanh Nham gật đầu, mắt chứa nụ cười, “Không thì sao, về thăm anh hả? Cậu ấy lừa em là không về, ai ngờ vừa tắt máy đã lên máy bay đến tìm em, lạnh thế này lại tự mình xách hành lý bắt xe qua đây cũng không biết đường gọi em đi đón. Ngốc lắm.”
Anh vừa nói Lâm Hữu ngốc, ánh mắt lại mềm mại như có thể tan chảy.
Lục Bắc Danh im miệng, không muốn bị kích thích nữa. Hắn còn hỏi Lục Thanh Nham thêm câu nào nữa thì hắn là rùa.
Hắn im lặng lên cầu thang, Lục Thanh Nham lại rề rà bám theo sau, không chịu bỏ qua.
“Anh, chiều nay anh nói gì ấy nhỉ, ba năm nữa Lâm Hữu cũng không nhận ra tình cảm?” Lục Thanh Nham nhắc lại giúp hắn: “Tiếc quá, giờ Tiểu Hữu đã về rồi, anh Tư Dư vẫn chưa về.”
Lục Bắc Danh hằm hằm quay lại nhìn anh.
Lục Thanh Nham không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-thuc-du-bat-cao-cap/2307502/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.