Hôm sau, Cố Viễn sắp xếp xong xuôi xe ngựa cùng người thủ hộ, hộ tống Phùng Vũ cùng Tuệ Không đi Thanh Chiêu tự.
“Làm phiền Phùng huynh .” Cố Viễn đưa bọn họ xuất thành.
Phùng Vũ vuốt cằm, nói : “Yên tâm, nếu hắn tỉnh lại, ta sẽ thông tri cho các ngươi.” Lại xoay người qua Thư Kỳ nói, “Thư cô nương không bằng đi cùng chúng ta đi?”
Thư Kỳ ngạc nhiên với đề nghị kỳ quái của Phùng Vũ, hắn sao có thể đột nhiên mời nàng cùng đi chung? Một cô nương khuê các ở chùa miếu nghĩ thế nào cũng không tiện đi?
Không đợi nàng trả lời, Cố Viễn đã giúp nàng cự tuyệt Phùng Vũ: “Kỳ nhi hai ngày này còn có việc trong người, chỉ sợ không thể lên núi.”
Phùng Vũ thần sắc tự nhiên cười gật đầu, lên xe mà đi.
Cố Viễn cùng Thư Kỳ hai người nhìn theo xe ngựa gập ghềnh trong đường núi càng lúc càng xa.
“Phùng huynh sao đột nhiên lại mời ta lên núi?” Thư Kỳ nghĩ mãi mà không rõ, liền hỏi.
Cố Viễn nghiêm túc suy nghĩ nói : “Chẳng lẽ là luyến tiếc ngươi?”
Thư Kỳ trừng mắt: “Nói bậy! Hắn không phải người như vậy.”
“Vậy hắn là loại người thế nào?” Cố Viễn thu liễm ý cười, hỏi, “Ngươi hiểu được hắn bao nhiêu?”
“Hắn. . . . . .” Thư Kỳ suy nghĩ, quả thật, cùng hắn ở chung vài ngày, bọn họ căn bản không có hỏi đối phương về thân thế, chỉ là bình thủy tương phùng,chơi thân bằng hữu. thật sự mình không biết gì về hắn.
“Cho nên ta sẽ không tùy tiện cho ngươi cùng hắn lên núi .”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-tu-nha-ta-la-ho-ly/2676850/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.