Gần đây Tố phi bệnh, nháy mắt người đã gầy gò hốc hác đi.
Diệp Tư Nhàn cho nữ nhi ăn no xong giao cho nhũ mẫu, dẫn Xuân Thiền đến Trường Ninh Cung.
Còn chưa bước vào cửa cung, đã nghe nồng nặc mùi thuốc.
Diệp Tư Nhàn nhíu mày nhanh chân đi vào.
Nội thất chỉ có hai mẹ con, Di An đang ở bên cạnh mớm thuốc, nếu không phải mùi thuốc ngút trời, cảnh tượng kỳ thật vẫn rất ấm áp.
''Thỉnh an Diệp nương nương'' Di An bưng chén thuốc đứng dậy.
Diệp Tư Nhàn thuận tay tiếp nhận chén thuốc, ngồi bên giường của Tố phi, thuần thục múc nước thuốc, cẩn thận đút cho Tố phi.
''Để ta tự uống, đứa nhỏ Di An này cũng làm ầm lên, sao ta không uống thuốc được chứ?'' sắc mặt Tố phi tái nhợt, giãy dụa định ngồi dậy.
Diệp Tư Nhàn vội vàng đè nàng lại: ''Đừng cử động, tỷ cứ nằm đi''
Uống một chén canh thuốc vào bụng, Tố phi đau đến ngũ quan nhíu vào nhau, Di An vội bưng mứt hoa quả tới hầu mẫu phi ăn.
''Di An thật sự là đại cô nương, còn biết chăm sóc người khác nữa''
Diệp Tư Nhàn quan sát tiểu cô nương mười ta tuổi, năm ngoái vóc dáng nàng cao lớn hơn nhiều, đã có dáng vẻ của một đại cô nương rồi.
Hai đầu lông mày ngây thơ dần giãn ra, thiếu nữ mới lớn thẹn thùng.
''Đợi hai năm nữa, Di An cũng nên lập gia đình, tỷ tỷ phải nhanh khỏe lại, chọn cho Di An một vị hôn phu tốt nhất''
Diệp Tư Nhàn trêu ghẹo, Tố phi cũng cười.
''Tất nhiên rồi, Di An của chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-cung-hoan-hi-phan-2/1049390/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.