Không thể cự tuyệt, không được tự sát, lại không dám tùy ý đắc tội Hoàng thượng, nàng nên làm gì?
Diệp Tư Nhàn đang xoa khuôn mặt, đột nhiên bị câu này hỏi cho mơ hồ.
''Hoàng thường làm gì có lạm tình như tỷ nói, nói coi trọng ai là coi trọng người đó liền sao? Trong lòng Hoàng thượng chỉ có ta thôi''
Diệp Tư Nhàn cúi đầu lầu bầu, giống một tiểu muội muội nũng nịu trước mặt tỷ tỷ.
Tố phi lại nghiêm túc bắt đầu nghĩ đối sách.
''Thực sự không được, ta hủy dung được không? Nhưng làm vậy cũng quá tàn nhân, ta không xuống tay được''
''Nếu không thì...vẫn là giả bệnh đi, chỉ cần ta gầy một chút, sắc mặt tái nhợt một chút là được''
Như vậy vừa không liên lụy người nhà, vừa có thể thanh thản ổn định ở trong cung.
''Hy vọng duy nhất của ta là Di An mạnh khỏe cao lớn, tương lai ta nhất định chọn một nam nhi tốt nhất làm hôn phu của nó, bản thân ta không làm được, hy vọng nó có thể làm được!''
Đối với câu nói này, Diệp Tư Nhàn rất quen thuộc, Tố phi không phải chỉ mới nói qua có một lần.
Nhưng nàng vẫn đau lòng.
''Vậy còn tỷ? Sau khi Di An xuất giá rồi, tỷ sẽ làm sao?'' Diệp Tư Nhàn nhịn không được hỏi.
Đôi tay thon dài trắng nõn của Tố phi nhẹ nhàng kéo cái bụng nhô to của Diệp Tư Nhàn, vẻ mặt bản năng làm mẹ từ ái.
''Vậy ta đành phải không biết xấu hổ mà đi xin muội muội, cho tiểu Hoàng tử nhận ta làm di mẫu, tương lai ta cũng danh chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-cung-hoan-hi-phan-2/1049422/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.