Trong quán Starbucks giữa phố thị sầm uất, hai người thật sự ngồi cùng một bàn để học. Lâm Duy Trinh đang chuẩn bị bài thuyết trình cho buổi chia sẻ trên lớp vào tuần sau, chủ đề về các trào lưu văn học Pháp thế kỷ XIX. Hà Thanh thì cầm một cuốn Ngoại khoa dày đến mức có thể làm gạch xây nhà, lật lật vài trang, tất cả đều là hình giải phẫu với vô số chi tiết. Không ai nói gì với nhau, độ cao của cà phê trong cốc dần hạ xuống, tiếng lật trang sách và gõ bàn phím hòa vào những cuộc trò chuyện của các vị khách xung quanh.
Khoảnh khắc ấy, Lâm Duy Trinh như trở về năm lớp 12, ký ức khi đó như được phủ lên một lớp màng thời gian, hư hư ảo ảo, chỉ có tri thức học được là sáng rõ chân thực.
Một năm trước, vào ngày khai giảng đại học, một trong những sinh viên đại diện phát biểu đến từ châu Phi. Anh ấy vừa nhận bằng tiến sĩ tại Đại học W, dùng tiếng Trung trôi chảy để bày tỏ tình cảm sâu sắc với mảnh đất này.
"Tôi thấy thành phố S mỗi ngày một vĩ đại..." Anh nói: "mà tôi lại không hề trở nên nhỏ bé hơn chút nào."
Đôi khi, chỉ những người không nói tiếng mẹ đẻ mới có thể làm lóe lên tia sáng bất ngờ, biến một cặp từ trái nghĩa tưởng chừng bình thường thành câu nói đầy ấn tượng. Bao nhiêu năm qua, thành phố S vẫn luôn có tất cả những gì người trẻ muốn: một tương lai lấp lánh, đáng để chờ đợi.
Thành phố S còn có Hà Thanh.
Hà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-do-dan-hoc-y-luu-thuong-an/2846418/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.