"Được." Lâm Duy Trinh nói: "Em sẽ chừa lại vị trí đẹp nhất cho anh ở trận chung kết."
Ăn cơm xong, Hà Thanh vẫn có thể ở lại thêm hai ba tiếng nữa. Lâm Duy Trinh vừa đẩy cửa quán ăn ra đã nhìn thấy một hàng xe đạp công cộng, chợt nảy ra ý tưởng: "Tụi mình đạp xe không?"
Anh cười hỏi: "Sao thế, muốn tiêu cơm à?"
Lâm Duy Trinh nói là làm ngay, lấy điện thoại quét mã mở một chiếc: "Muốn dẫn người thành phố đi dạo ngoại ô."
Đầu tháng tư cũng là lúc sắp đến thời điểm đẹp nhất trong năm, thời tiết không quá lạnh cũng không quá nóng, tuy miền Nam ẩm ướt nhưng lúc này lại không phải mùa mưa dầm dề kéo dài, độ ẩm vừa phải. Dải cây xanh ven đường được chăm chút tỉ mỉ, phản chiếu những gam màu êm đềm dưới nền trời xanh mây trắng.
Hai người mỗi người một chiếc xe đạp, đều đạp rất chậm, vừa đạp xe vừa trò chuyện.
Yêu đương chính là làm những việc mà người khác thấy thật nhàm chán, nhưng bản thân lại thấy cực kỳ thú vị.
Lâm Duy Trinh chỉ vào tòa nhà cách đó không xa: "Chỗ đó có một cái chợ rau, đi bộ từ siêu thị lớn chỉ mất tầm mười phút, giá rẻ hơn nhiều."
Anh nghe thế thì tỏ ra thích thú: "Em nấu ăn giỏi lắm à?"
Lâm Duy Trinh không hề khiêm tốn chút nào: "Bình thường thôi, chắc là giỏi hơn bác sĩ Hà đó."
Anh cười cười không phủ nhận, quả thật ở nhà anh ít khi nấu ăn. Cố Hiểu Yến cơ bản không cho anh vào bếp, bà ít nhiều vẫn còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-do-dan-hoc-y-luu-thuong-an/2846443/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.