Hà Thanh như nuốt phải một cục băng, vụn băng cứa vào cổ họng anh, khiến anh không nói nên lời.
Đợi Triệu Lâm Lâm cúp máy, anh vô thức bấm số điện thoại trong nước của Lâm Duy Trinh, vài giây ngắn ngủi dường như bị kéo dài đến vô tận.
Gọi được, không ai bắt máy.
Em ấy về rồi, Hà Thanh thầm nghĩ, Lâm Duy Trinh dùng điện thoại một sim, nếu đang trên máy bay thì chắc chưa thể đổi được.
Đôi khi, những điều không biết khiến người ta say mê, đặc biệt là với người làm nghiên cứu khoa học, đối mặt với sự không biết là chuyện thường tình. Nhưng đôi khi, những điều không biết lại mang đến nỗi sợ hãi tột cùng, Hà Thanh buộc mình phải bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Sau đó, anh nhanh chóng khoác áo, thay giày đi ra khỏi ký túc xá, vừa đi vừa kiên trì gọi cuộc thứ hai, thứ ba, mỗi lần tiếng thông báo "Vui lòng gọi lại sau..." kết thúc, trái tim Hà Thanh lại chìm xuống một tấc. Lúc đến cổng trường cũng là lúc anh gọi cuộc thứ sáu, khi thời gian sắp hết thì tiếng "tút" đột nhiên bị ngắt —
Lâm Duy Trinh đã nghe máy.
Hà Thanh buột miệng: "Em đang ở đâu?"
Âm thanh nền ở đầu dây bên kia vẫn ồn ào như cũ, nếu nhớ kỹ lại thì giống hệt mấy ngày trước, Hà Thanh bỗng nhận ra có lẽ cậu đã về nước sớm hơn, nhưng vẫn một mực giấu anh.
Vẫn một mực không chịu nói, một mực không chịu kể cho người thân thiết nhất biết.
Vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-do-dan-hoc-y-luu-thuong-an/2846461/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.