Thẩm Minh Triết luôn là đứa bé hiểu chuyện nên đôi khi Thẩm Hạ Lan quên mất chuyện Thẩm Minh Triết chỉ là đứa trẻ năm tuổi. Hiện tại cô nhìn ánh mắt mong chờ của con trai thì trái tim có chút đau nhói.
So với bạn cùng tuổi thì Thẩm Minh Triết thật sự chịu đựng quá nhiều chuyện.
Cô đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Thẩm Minh Triết, thấp giọng nói: “Con trai, vất vả cho con rồi.”
Hai mắt Thẩm Minh Triết đột nhiên đỏ lên.
Cậu bé vội vàng lắc đầu, sau đó cười nói: “Không vất vả, con là con cả.”
Câu nói này làm cho Thẩm Hạ Lan chua xót.
“Nhưng con cũng là con trai của mẹ. Mẹ nên chăm sóc con, trong thời gian này đã vất vả cho bé cưng rồi. Sau này mọi chuyện đã có ba và mẹ giải quyết, con thoải mái thả lỏng là được.”
Thẩm Hạ Lan hận không thể ôm Thẩm Minh Triết vào lòng.
Từ nhỏ đứa con trai này đã vô cùng hiểu chuyện khiến cô luôn không nhịn được đau lòng.
Thẩm Minh Triết nhìn ra được suy nghĩ Thẩm Hạ Lan nên vội vàng ngăn cản nói: “Mẹ, mẹ còn đang bệnh, khi nào mẹ khỏe thì con muốn mẹ ôm con một cái.”
“Được!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình thiếu nợ Thẩm Minh Triết rất nhiều.
Thẩm Nghê Nghê cười nói: “Anh trai, chúng ta đi xuống tìm ba được không? Mẹ vẫn chưa khỏe nên để bà ngoại và ông ngoại đi lên thăm mẹ, nói không chừng bọn họ có rất nhiều lời muốn nói đó.”
Lúc này Thẩm Nghê Nghê vẫn luôn nhớ Diệp Ân Tuấn.
Cô bé đã lâu rồi chưa gặp ba!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-co-chieu/2666524/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.