Editor: Nguyetmai
Ninh Hề Nhi cảm kích nhìn Kỷ Dạ Bạch.
Năm nào nhà họ Kỷ cũng phải trở về nhà cũ ăn Tết. Kỷ Dạ Bạch nhắc đến việc đưa Ninh Hề Nhi trở về có nghĩa là hắn đã thừa nhận cô là người nhà của hắn.
Một nắm khi đói còn hơn một gói khi no.
"Kỷ Dạ Bạch, cảm ơn cậu..."
Thật sự rất cảm ơn cậu, vì đã cho tôi cảm nhận được mình không phải là người bị cả thế giới vứt bỏ.
"Với tôi mà còn cảm ơn cái gì." Kỷ Dạ Bạch xoa đầu cô: "Vẫn còn khó chịu trong người à? Có cần phải đi bệnh viện không?"
Ninh Hề Nhi lắc đầu, những vết mẩn đỏ trên người cô đã lặn rồi, còn đến bệnh viện thì đúng là chuyện bé xé ra to.
"Vậy thì về nhà, về nhà của chúng ta."
Một câu nói bình thản nhưng lại sưởi ấm cả trái tim của Ninh Hề Nhi.
Bây giờ cô không hề quan tâm đến suy nghĩ của Ninh Cảnh Thâm và Lục Thanh Hà nữa, trước kia không đến nhà Kỷ Dạ Bạch là vì tránh hiềm nghi, bây giờ cô đã không còn gì mà kiêng dè nữa.
...
Nhà họ Kỷ…
Qua cuộc điện thoại, ông bà Kỷ đã hiểu hết toàn bộ sự việc. Ninh Hề Nhi vừa đến đã bị bà Kỷ túm chặt tay: "Hề Nhi, con phải chịu ấm ức rồi..."
"Không có gì đâu ạ..." Ninh Hề Nhi không muốn tỏ ra đáng thương thê thảm với tất cả mọi người, cuộc sống là của chính mình, cô tin cô đã có thể chịu đựng qua những tháng ngày khó khăn đến thế, thì về sau nhất định tương lai sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-om-cai-nao/2627782/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.