Thấy Nhạc Nhạc gật đầu, Cố Bảo Bảo như có được sự cổ vũ lớn lao, cầm lấy đồng xu.
"Nhạc Nhạc xem này, lần đầu tiên."
Cô tung đồng xu lên, đồng xu xoay tròn trên không rồi rơi xuống tay, cô lập tức úp tay kia lại, không dám nhìn.
"Nhạc Nhạc, con nói xem có phải mặt chữ không?"
Nhạc Nhạc nghe không hiểu, nhưng bé thấy trò tung đồng xu này rất hay, cho nên cứ cười tươi.
Cố Bảo Bảo lấy tay ra, mặt xu viết chữ đập ngay vào mi mắt.
Cô ngơ ngác, không thể không thừa nhận tâm tình vui mừng dâng trào trong lòng!
"Nhạc Nhạc, con nói xem lần này có phải mặt chữ nữa không?"
Cô không dám tung, mâu thuẫn nhìn con trai.
Nhạc Nhạc chu miệng, ngón tay kiên định chỉ vào "chữ".
Bé thực sự không hiểu gì cả, bé chỉ cảm thấy là mặt chữ này trông được hơn thôi.
Song, sự tùy tiện ấy của bé như sức hấp dẫn với đồng xu, khi nó rơi xuống lòng bàn tay Cố Bảo Bảo, thật sự là "chữ"!
"Còn một lần cuối cùng!"
Cố Bảo Bảo lẩm bẩm, vẫn lừa mình dối người, "Nếu là mặt hoa thì mẹ không đi, nếu là mặt chữ..."
Tung lên lần nữa, cô cảm giác được sự lạnh lẽo của kim loại rơi trong tay, tay kia vội vàng che lại, vẫn không dám nhìn.
Thế nhưng Nhạc Nhạc muốn xem, bé lật tay mẹ ra, muốn xem lần này có phải "chữ" mà bé trông thấy đẹp kia không!
Cố Bảo Bảo hít sâu một hơi, được rồi, vậy xem thôi!
Cô cắn răng bỏ tay, lại là "chữ" xông vào mắt!
Chẳng lẽ là ý trời?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/2222589/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.