Chương này mình sẽ kể về quá khứ của Long nhé! Anh chàng cũng có một quá khứ khá buồn, vì vậy để quên đi quá khứ, anh đã rời xa gia đình và chuyển đến ở với ngoại tại thành phố hiện tại.)
Từ khi chuyển đến trường mới, Long rất lạnh lùng, dù có nhiều co gái đã tỏ tình với anh, nhưng anh chẳng hề quan tâm. Mọi người chỉ thấy anh trở nên thân thiện khi ở bên nhóm của Nhợn, đặc biệt là anh luôn quan tâm đến cô. Ai cũng sẽ nghĩ do anh thích cô ngay từ đầu nên mới như vậy, nhưng thực ra đó không phải là lí do chính xác, chỉ có mình anh mới biết được nguyên do mà thôi...
Mười năm trước...
_A lô, anh hãy đến trường đón hai đứa ngay về nhà cho tôi! Càng nhanh càng tốt! - Ông Minh Trí gọi cho tài xế, rồi quay ra nhìn bà Mai đang thôi thóp với từng nhịp thở.
_Em sao rồi? Cố gắng lên em nhé! Các con sắp về rồi! - Ông nắm tay vợ nhưng đu đã cố nén những giọt nước mắt nhưng không thể.
Bà Mai nhìn ông mỉm cười hiền từ.
_Ba mẹ ơi! Chúng con về rồi! - Hai đứa trẻ một trai một gái khoảng 6, 7 tuổi dắt tay nhau chạy vào.
_Các con vào với mẹ đi! - bà nội của hai đứa nhở nói.
Cả hai đứa chạy vào, ba tụi nó đang nắm chặt tay mẹ nó và khóc, một cảnh tượng mà chúng chưa bao giờ thấy. Thấy các con, mẹ tụ nó cố nở nụ cười và vẫy chúng vào:
_Các con yêu của mẹ! Mẹ..... sắp phải xa các con rồi...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-no-minh-cuoi-nhau-em-nhe/384905/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.