Người cô ta bỏ qua không phải quỷ nghèo mà là thần tài, những món quần áo Lan San mua này, là số lượng mà cô ta quảng cáo rách cả da miệng cũng không nhất định có thể bán đi trong hai ba tháng, hơn 110 vạn đó, chỉ cần trích phần trăm thì có bao nhiêu?
Lan San kiêu ngạo đi khỏi trong ánh mắt hàm chứa ngàn vạn lời cảm ơn như đang nhìn chúa cứu thế của cô bé thực tập sinh.
Ra khỏi cửa tiệm, luồng khí ngột ngạt trong lòng cuối cùng cũng biến mất.
Buổi tối Minh Dạ nhìn hóa đơn ngân hàng gửi đến, nhịn không được nhíu mày.
Người phụ nữ Lan San này học được tiết kiệm tiền lúc nào, vậy mà chỉ tốn một phần sáu của những lúc bình thường, chuyện này... Thật là không thể tưởng tượng nổi.
Buổi tối lúc sắp mười hai giờ, cuối cùng sau khi Minh Dạ phiền não mấy giờ, gọi một cú điện thoại cho Lam Tu ở Thụy Sĩ xa xôi.
Lam Tu là bạn chơi từ nhỏ của anh, là anh một trong những người bạn tốt của anh.
Thời niên thiếu từng cùng nhau đi qua tuổi trẻ ngông cuồng, sau đó từ từ lớn lên, hiện giờ mỗi người đều đã là quý tộc quản lý một phương trời.
Nhưng may mà tình nghĩa nhiều năm, cũng không bị phai nhạt.
Điện thoại reo một hồi lâu mới vang lên một giọng nói lười biếng khàn khàn, gợi cảm tới cực điểm, "Sao..."
Mày Minh Dạ nhíu lại, vừa nghe thì biết thằng nhóc này mới vừa triền miên xong, còn đang trong lúc thỏa mãn.
Xem ra anh ta đang có tiến triển rất tốt với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-sung-de-nhat-phu-nhan/606917/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.