Từ Lệ xách túi đi từ khu giảng đường ra, thấy hai bóng dáng một cao một thấp dưới ánh đèn đường thì lập tức mỉm cười, bước nhanh đến chỗ họ.
"Mẹ."
"Mama."
Cả hai đồng thanh gọi.
Từ Lệ đưa tay xoa đầu Bryan, tay kia đặt lên trán Chu Lạc Thạch. Thiếu niên 15 tuổi giờ đã cao hơn mẹ, nhưng bà vẫn híp mắt cười, chẳng chịu rút tay về.
Chu Lạc Thạch chống cự một lúc rồi thở dài như chấp nhận số phận, cúi đầu để mặc mẹ xoa tóc mình.
Từ Lệ hỏi: "Mẹ đã nhờ Khâu Diễm ghi chú mấy từ vựng quan trọng cho con rồi, đã học thuộc chưa?" Bà là giáo viên tiếng Anh cấp ba, từng gặp qua vô số học sinh lười biếng hoặc chậm hiểu. Thế mà mỗi khi kèm tiếng Anh cho đứa con trai đang lớp 9 của mình, Từ Lệ vẫn tức đến phát điên. Hết cách, bà đành nhờ cán sự môn tiếng Anh trong lớp đặc biệt để mắt đến hắn.
Chu Lạc Thạch gật đầu qua loa: "Vầng."
"Anh mà chịu học mới là lạ." Từ Lệ nói chắc nịch, rồi thở dài. "Quên đi, ở trường nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ đúng giờ. Dùng điện thoại thì đừng để giám thị bắt được, biết chưa? Mẹ không muốn lại muối mặt đến xin điện thoại từ chủ nhiệm lớp cho con đâu."
Lần này, Chu Lạc Thạch nghiêm túc gật đầu: "Đảm bảo không bị phát hiện."
Từ Lệ nắm tay Bryan: "Tạm biệt anh đi con."
Bryan ngoan ngoãn nghe lời: "Anh hai, mai gặp nhé."
Chu Lạc Thạch cúi đầu nhìn em trai,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cun-con-bi-toi-bo-roi-da-tro-ve/2743680/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.