Note: Bản thân Editor không phải người theo Đạo Phật. Có thể bản edit sẽ có sai sót nhất định, mong các bạn nếu thấy có chỗ nào chưa đúng hãy chỉ ra giúp mình.
------
Sau khi Hứa Viên Viên qua đời, Chu Lạc Thạch lại ở lại chùa thêm hơn nửa năm.
Hắn lúc nào cũng thấy mệt mỏi, ngoài việc ôm Nhạc Nhạc tắm nắng, phần lớn thời gian còn lại đều dành để ngủ.
Cô nhóc lớn rất nhanh và khỏe mạnh, được các sư thầy trong chùa thay nhau bế ẵm. Con bé bẩm sinh không sợ người lạ, cả ngày cứ vươn đôi tay nhỏ mũm mĩm, miệng ê a không ngớt. Nhưng Nhạc Nhạc vẫn thích Chu Lạc Thạch nhất. Mỗi khi được hắn ôm, đứa nhỏ sẽ để lộ đôi má lúm đồng tiền xinh xinh, tiếng cười cũng trong trẻo hơn thường ngày.
Khi Nhạc Nhạc mọc tóc, Chu Lạc Thạch ra chợ mua vài sợi thun đủ màu sắc rồi ngứa tay buộc mấy chỏm tóc nhỏ xíu. Ai kia đội trên đầu những bím tóc chỉa ngược trông đến là khó coi, vậy mà lại càng cười vui hơn.
Hơn 1 tuổi, khi đang chập chững tập đi, Nhạc Nhạc bỗng mở miệng gọi: "Anh... Anh..."
Chu Lạc Thạch đang giúp chuyển bao gạo và dầu ăn từ xe tải xuống, nghe vậy liền sững người. Hắn bước tới, ngồi xổm trước mặt Nhạc Nhạc, khẽ bảo: "Nhưng mẹ cháu gọi tôi là em trai, cháu phải gọi bằng chú mới đúng."
Nhạc Nhạc chỉ cười khanh khách, rồi lại gọi: "Anh... Anh!"
Chu Lạc Thạch xoa xoa mấy chỏm tóc nhỏ trên đầu con bé.
Hai tiếng gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cun-con-bi-toi-bo-roi-da-tro-ve/2743715/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.