Ngãi Giai Giai biết ông Lâm và Nghiêm Chính Phong đã rời khỏi, nhưng hiện tại cô thật sự không có nhiều tâm tư để ý đến chuyện khác, chỉ muốn ở bên cạnh Tề Hiên, một tấc cũng không rời. .
Tề Hùng đi toilet trở về, vừa định vào phòng bệnh, thì bị ông Lâm kéo lại.
"Hội chủ, Giai Giai tiểu thư ở bên trong, để cho bọn họ ở một chỗ đi."
Giai Giai?
Tề Hùng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn gật gật đầu, đi tới bên cạnh.
Bọn họ không phải nói Ngãi Giai Giai có chứng sợ bệnh viện đấy sao, sao lúc này lại tới?
Có lẽ là Tề Hiên khiến cho con bé khắc phục sợ hãi, cho con bé dũng cảm.
Tất cả mọi người biết Ngãi Giai Giai ở trong phòng bệnh cùng Tề Hiên, vì vậy cũng rất thức thời không quấy rầy bọn họ, đi đến hoa viên trong bệnh viện.
"Bác trai, cháu có thể gọi bác như vậy không?" Trần Tiểu Ngoạn đi đến trước mặt Tề Hùng, cung kính hỏi.
Nghiêm Chính Phong vẫn gương mặt nghiêm túc nhìn cô, Trần Tiểu Ngoạn cũng thỉnh thoảng liếc mắt trừng anh.
"Có thể, bác thích những đứa trẻ như con gọi bác như vậy, con tên là Trần Tiểu Ngoạn à, cám ơn con chăm sóc Giai Giai nhiều năm như vậy, còn có cháu trai của bác."
Ông biết Trần Tiểu Ngoạn đi theo Ngãi Giai Giai mười năm rồi, không rời, làm bạn bè đến mức này như con bé, thật sự là ít lại càng ít !
"Đâu có, Tiểu Hiên xem như là con của cháu nha, mỗi ngày nghe thằng bé gọi con là mẹ, con cũng rất vui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-bao-ho-vo-yeu/791230/chuong-120.html