Như Ý nói: “Đại ca, sau này huynh phải gánh vác trọng trách phủ Trác Vương. Giờ vương phủ đang cần huynh, huynh phải quay về, cố gắng hỗ trợ tứ ca quản lý công việc hàng ngày của vương phủ, đợi gia gia và mọi người bình an trở về.”
Trác Công Vinh tò mò hỏi: “Bọn họ sẽ trở về sao?”
Như Ý nói: “Yên tâm đi! Cho dù Bạo quân không thả người, tam thúc cũng có cách, huynh đừng nghĩ đến những chuyện ám sát mưu phản, như vậy chỉ có thể làm cho chuyện này càng thêm tồi tệ.”
Trác Vân Phong hiểu biết nông cạn, bất đắc dĩ rời khỏi bang Thanh Long.
Một ngày không ăn uống, tinh thần của Như Ý vẫn rất tốt, nhưng nội tâm hơi cô đơn.
Bang Thanh Long…
Một bang vùng dậy bình địa thiên hạ.
Nhưng cái tên quân đoàn Thanh Long vốn nổi danh trong thiên hạ sẽ bị xóa đi trong lịch sử.
Trác Công Vinh và quân đoàn Như Ý cũng không được nhìn thấy ánh sáng.
Mãi mãi sống trong bóng tối.
“Tam thúc, bảo trọng.”
Như Ý nhìn bầu trời đêm ở phía xa, khẽ thở dài.
Số mệnh, có lúc thật kỳ diệu.
Trác Công Vinh là người thô lỗ, làm việc không để ý hậu quả, lỗ mãng vô lễ, là người không có tiền đồ nhất trong phủ Trác Vương.
Nhưng…
Đến cuối cùng, ông lại là người lặng lẽ âm thầm bảo vệ phủ Trác Vương.
Có thể mãi mãi không ai biết ông đi đâu, làm gì…
Thậm chí sẽ có người cho rằng, lúc phủ Trác Vương nguy hiểm nhất, ông đã lâm trận bỏ chạy, phản bội phủ Trác Vương…
Nhưng…
Ông lại dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-cua-bao-quan/255638/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.