Edit: windy
Bên ngoài quán cà phê, cảnh sắc tươi đẹp, bên trong quán, không khí đọng lại/.
“Ha ha.”
Mặc Khuynh Thành nở nụ cười, đẹp đến làm cho Từ Lập quên mất lúng túng vừa rồi.
“Nha đầu Khuynh Thành, dáng vẻ Phàn Trần chính là vậy, cháu đừng để ý.”
“Đạo diễn Từ, cháu hiểu.”
Phàn Trần cau mày, tại sao anh nghe không hiểu bọn họ đang nói gì?
Mặc Khuynh Thành trở về vấn đề chính, “Phàn Trần, anh muốn hợp tác âm nhạc với tôi?”
“Tôi muốn ra đĩa nhạc cho cô.” Nhắc tới việc này, ánh mắt linh hoạt của Phàn Trần, lóe sáng mê người.
“Ra đĩa nhạc?”
“Nói chính xác là cùng nhau làm ra.”
“Phàn Trần, năng lực của tôi, không thể làm được...”
Mặc Khuynh Thành do dự, có thể được Phàn Trần mời, là một loại khẳng định đối với mình, nhưng mà...
“ < Hoa đào thương> là cô hát?”
“Đúng.”
“ <Tư cách> là cô sáng tác?”
“Đúng.”
“ <Y nhân nguyện> thì sao?”
“Đúng.”
“Vậy cô do dự cái gì?”
“...” Mặc Khuynh Thành bị Phàn Trần hỏi liên tiếp đến choáng váng, cô vô ý bên ngoài anh có thể nghe ra <Tư cách> là cô hát, ngoài ý muốn chính là mấy cái này nổi lên, cho nên có thể để cho anh khẳng định năng lực của mình, cô, thật sự có tốt như vậy sao?
Câu nói kia trong đáy lòng bật thốt lên, gặp phải ánh mắt cổ quái của Phàn Trần, “Cô nghi ngờ tôi?”
“Không, không phải vậy, chẳng qua là...”
“Chẳng qua là cô không tin vào bản thân đúng không?”
“...” Mặc Khuynh Thành lúng túng cúi đầu, tự ti trong lòng bị bại lộ.
Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-vo-yeu-phuc-hac-de-thuong/2496301/quyen-1-chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.