Huy Chiểu chần chừ không muốn đi tới nhưng vị trí luôn ám ảnh anh trong căn nhà này không chừa cho anh một con đường phản kháng, không ai thôi thúc vẫn tiến bước đến chỗ Huy Ảnh.
Huy Ảnh càng nhìn càng thấy khó chịu, còn cách vài bước chân thì giương tay kéo Huy Chiểu tới.
Động tác quen thuộc, hai giây sau đã đè đứa con lên mặt bàn. Bụng Huy Chiểu bị ép vào cạnh bàn, cách một lớp áo sơ-mi mỏng manh thấy đau nhói.
_ Ba…
Huy Chiểu nức nở. Bao nhiêu năm nay, không được như Huy Tường kiên cường, cũng không được như Huy Kha bướng bỉnh, đối với ba, anh chỉ có phục tùng và khiếp nhược.
_ Đừng mà…
_ Câm miệng lại. Mày nên sinh ra là một đứa con gái.
Thật không hiểu nổi đứa con này.
“Xoát” một tiếng, quần tây bên ngoài của Huy Chiểu bị lột xuống, cặp chân dài trắng nõn lộ ra trong không khí, gió máy lạnh thổi qua làm anh rùng mình.
Rút sợi dây lưng từ quần tây của Huy Chiểu ra, Huy Ảnh vung tay bắt đầu quất xuống.
“Bốp”
_ A, ba!
Đau đớn bất ngờ trên mông làm Huy Chiểu nhịn không được kêu lên thảm thiết.
_ Lâu quá rồi mày không bị đánh nên sức khỏe giảm sút phải không?
_ Ba, đừng đánh nữa mà…
“Bốp”
_ Muốn không bị đánh thì đừng có biếng nhác như vậy!
“Bốp”
_ Ba tháng nay mày chỉ biết ăn chơi thôi chứ gì! Hay là không cố gắng?
“Bốp”
_ Ba, ba, đau quá, làm ơn đi mà…
Từng cái từng cái vô tội vạ tàn sát mông, nỗi đau cũ vừa mới cắn vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-mot-mai-nha/2518668/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.