Trong hoảng hốt, đi tới một nơi quen thuộc.
Trước mắt là phủ thái tử trong trí nhớ, vẫn tráng lệ, rường cột chạm trổ.
Nhưng lần này, Sở Liên Nhi tổng cảm giác có ý vị nghiêm trang và dáng vẻ hào sảng, ngói lưu ly trên mái hiên kia, giống như mất đi màu sắc ngày xưa, chỉ còn lại tịch mịch và ảm đạm tái nhợt.
Xuyên qua hành lang thâm u khúc chiết trong phủ đệ, đi tới tiền sảnh quen thuộc, một mỹ nhân đang ngồi ở trong nhà chính xanh vàng rực rỡ, nàng mặc váy màu đỏ tím bên ngoài, váy trong đỏ tươi đính kim tuyến thêu chim bay đầu cành màu vàng kim, nhẹ nhàng rủ xuống mặt đất, mơ hồ lộ ra giày thêu màu đỏ. Nàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế quý phi gỗ lim thượng đẳng, hai tay đặt ở trên đầu gối, trên đầu mang châu ngọc anh lạc và trâm phượng đơn giản, khẽ lay động, vang động thanh âm thanh thuý dễ nghe.
Mặc dù mặc đơn giản, nhưng quanh thân nàng tản mát ra quý khí cùng với uy nghiêm bén nhọn, khiến cho người bình thường tự nhiên cúi đầu. Ngày thường mặt mày nàng như ngọc, mị thái hồn nhiên thiên thành, thậm chí nữ nhân thấy cũng không nhịn được nhìn lâu mấy lần.
Giờ phút này nàng, ngọc dung lạnh lẽo, mắt phượng một mảnh lạnh như băng.
Nàng vươn cổ tay trắng thon dài, ống tay áo màu vàng, một cổ tay tuyết trắng, lướt mái tóc bên tai đến sau tai, mới sâu xa nói: “Nên tới, vẫn phải tới.”
“Thái Tử Phi?” Một tướng sĩ trẻ tuổi mặc giáp sắt quỳ một gối xuống ở trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-mua-voi-soi/1956870/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.