Sở Liên Nhi đã hiểu, những thủ lĩnh tà giáo này, không biết tồn tâm tư gì, luôn thích phản triều đình, không biết bọn họ nghĩ như thế nào, luôn tự xưng là vì chúa cứu thế, cứu khổ cứu nạn, kì thực là thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình.
Nhưng, biết rõ lòng dạ bọn họ đen tối, không chừa thủ đoạn nào, lường gạt hương dân, nhưng vẫn có một nhóm giáo đồ lớn, cùng vào sinh ra tử với họ. Dĩ nhiên, những tà giáo này tự có bản lĩnh kích động lòng người, bắt lòng người rất thấu triệt (thấu đáo triệt để),khiến cho bọn họ trung thành cẩn cẩn quơ múa quả đấm thay bọn họ, thậm chí là sinh mệnh của một nhà già trẻ.
Những tà giáo này nhìn như không có thành tựu, lại luôn là từng con giòi bọ gặm không no, năm rộng tháng dài, sẽ làm lòng người hư hỏng, không thể khinh thường.
Đông Ly Thuần và đệ đệ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vừa đúng trúng thời cơ cho bọn họ làm phản, thừa dịp Đông Ly Thuần còn chưa đứng vững chân, đã vượt lên trước một bước hạ thủ. Trên đường vào kinh, dù chưa đi qua Lương Châu, nhưng nghe thám tử Lương Châu hồi báo, Di Lặc giáo đã chiếm cứ cả thành Lương Châu, làm cho dân chúng lầm than, thê thảm không nỡ nhìn.
“Vậy ngươi muốn thu thập bọn họ thế nào?” Sở Liên Nhi có chút bận tâm, bản lĩnh lớn nhất của những tà giáo này chính là lường gạt thôn dân ngu ngốc, mình lại ở phía sau màn chỉ huy, khiến người phía dưới đấu tranh anh dũng, đối phó bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-mua-voi-soi/1956879/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.