🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Lại bắt cô làm chuyện lũ hát xướng!”

“Đồ hỗn xược, ai cho ngươi lá gan ấy?”

Sau cú nện đầu tiên khiến tất cả chưa kịp phản ứng, lại thêm hai cú liên tiếp, tiếng quát nộ của công chúa theo vạt áo tung bay vang khắp đài cao!

Tiếng đàn tỳ bà nặng nề, liên tiếp ba lần bổ xuống, khiến thân thể mảnh mai của công chúa như cạn sạch khí lực, lần thứ tư vừa nhấc lên đã chao đảo, liền thuận tay ném thẳng tỳ bà.

Không lệch không trượt, nửa cây đàn ép lên thân nam tử đầy máu, khiến hắn như con trùng ghẻ lăn lộn trong đau đớn.

Tuy đã vô lực, không thể tiếp tục hành hung, song không trở ngại công chúa cất cao tiếng nói: “Tề gia ta một ngày chưa đổ, các ngươi rốt cuộc vẫn là thần tử.” Nàng thở gấp, chỉnh lại y phục, hai tay xoa bóp cánh tay đau mỏi, thanh âm trầm ổn, tiếp tục: “Quân ưu, thần nhục; quân nhục, thần tử.”

Công chúa xoay người, tóc mai rối loạn, hoa thoa dao động, lụa trắng che mắt bay phần phật trong gió, ngẩng đầu hỏi: “Tư Không đại nhân, lời cô nói có đúng không?”

So với việc vung đàn đánh người, câu nói này càng khiến người hãi sợ.

Trên đài cao, mọi thanh âm đều lặng câm, chỉ còn tiếng rên rỉ nhè nhẹ của kẻ bị đánh và tiếng gió thu xào xạc cuốn lá rơi.

Dưới đài, bách tính đến nghe giảng đều dõi mắt lên cao; trên đài, đám học sĩ và quan viên nhất loạt nhìn về phía Lận Tắc.

Tề thất suy vi đã sáu mươi năm, gần ba mươi năm trở lại đây càng thêm rối loạn, chư hầu nổi dậy, Túc Đế háo sắc, Lệ Đế tàn bạo, thiên tử hiện nay yếu kém, tông thất Tùy gia phải sống nhờ người khác, đã lâu không còn người có khí tiết sắt thép.

Hôm nay lại thấy ở một nữ nhân yếu đuối.

Trưởng công chúa Đại Tề lật ngược ván cờ, trực diện hỏi Tư Không quyền khuynh triều dã,. Nhất là chỉ một khắc trước, kẻ họ Tiền kia còn muốn nhục nàng giữa thanh thiên bạch nhật, giữa muôn ánh mắt.

Và câu hỏi của nàng, chỉ có hai đáp án.

Là “phải” hay “không phải”.

Lận Tắc đứng dậy, Khương Hạo bên cạnh cũng định mở lời, toan chuyển thế cục, lại bị ánh mắt Lận Tắc ngăn lại. Hôm nay hắn đến Khúc yến Thanh Đài không đem theo cận vệ, nhưng ám vệ vẫn lặng lẽ bám theo. Lúc này, thủ lĩnh ám vệ đã nhận được ám hiệu của hắn, ẩn trong đám đông, tay áo giấu tên, đồng loạt nhắm vào công chúa.

Chỉ chờ lệnh của Lận Tắc —

Bắn chết Trưởng công chúa.

Như vậy không cần trả lời câu hỏi oái oăm kia.

Nói “không phải” là thừa nhận có ý mưu nghịch.

Nói “phải” là lùi bước, chịu thân làm bề tôi.

Nếu công chúa bị ám sát vào lúc này, chết ngay tại đây, hoàn toàn có thể chụp lên nàng chiếc mũ “đế nữ hung bạo, hành hung thần dân, bị trời trừng phạt”; thậm chí còn có thể vu cho nàng là “Lệ Đế nhập xác, giết hại lê dân, bị trời tru diệt.”

“Tư Không!” Kẻ mưu sĩ đi theo tên là Thái Đình, là tham quân của Đông Cốc quân, từ lâu đã mong diệt Tề, bèn ghé sát nhắc nhở: “Chấp Kim Ngô đang ở vòng ngoài, có thể tùy thời điều ám vệ.”

“Tư Không, không thể!” Khương Hạo vội vàng ngăn lại, “Vệ Thái chưa diệt, Nam phạt chưa khởi, hành động như vậy e thiên hạ cùng phẫn nộ.”

“Công chúa hành động điên cuồng, đây chính là thời cơ trời ban.” Ba người ngồi ở chỗ hơi xa đài, giọng tuy nhỏ nhưng vững chắc từng chữ. Thái Đình nhìn công chúa như nhìn thấy Lệ Đế từng dùng tội danh ngụy tạo để tru sát cả nhà hắn, “Công chúa thì đã sao, cũng chẳng phải thiên tử, chỉ khiến hoàng đế đứt một tay mà ngoan ngoãn lại thôi!”

Lận Tắc không nhận lời bất kỳ kẻ nào, không ra lệnh cho ám vệ, cũng không đáp lời công chúa. Chỉ đứng xa xa, lặng lẽ nhìn về phía đài cao.

Trên đài cao, gió mạnh cuốn qua thân ảnh công chúa, dải lụa trắng che mắt bị thổi tung mép, sắp trượt khỏi mặt nàng. Một khi rơi xuống sẽ lộ ra đôi mắt đẹp động lòng người.

Hai đời người, nàng chưa từng thấy rõ mặt hắn. Nhưng hắn lại cũng chưa bao giờ thấy rõ nàng chân thật!

Khí chất nữ tử lại mạnh mẽ đến thế.

“Tư Không đại nhân, phải hay không?” Rõ ràng nơi này là vũ đài của hắn, giờ lại bị nàng chiếm quyền chủ động, lời nói mang theo một thứ cuồng liệt không màng hậu quả.

Sau hồi lâu, gió càng lớn, cuối cùng cuốn theo ba chữ của Lận Tắc truyền tới tai mọi người: “Lôi xuống đi!”

Ba chữ này ý nghĩa mơ hồ, là lôi công chúa xuống, bắt đầu tạo phản? Hay là lôi Tiền Bân xuống để giữ mặt mũi cho nàng?

Thái Đình và Khương Hạo đều sững sờ, thị vệ nghe lệnh mà vẫn do dự. Chỉ thấy công chúa từ đài bước xuống, lạnh lùng cất lời: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, lôi Tiền Bân cho cô!”

Thị vệ quanh đó bừng tỉnh, lập tức tiến lên.

Khương Hạo lúc này mới nhếch miệng cười, vuốt râu thầm tán thưởng. Vị công chúa nhìn qua yếu ớt này, quả là khôn khéo như hồ ly. Chỉ là khi nàng đến gần lại thấy hơi thở gấp gáp, rõ là sợ đến không chịu được.

Lận Tắc cúi đầu cười theo, hồ giả hổ uy, bắt lời nhanh thật. Hắn giấu khóe môi, bước lên đỡ nàng: “Khiến Điện hạ kinh sợ rồi.”

Bàn tay mềm lạnh còn cố vùng khỏi tay hắn. Nàng hất tay áo lướt qua người hắn, nhận chén trà từ tay thị nữ rồi uống một hơi: “Cô đã hết hứng thú, về phủ trước đây.”

*

Thanh Đài xảy ra sự việc như thế, khúc yến không thể tiếp tục, đành tan tiệc.

Mà chuyện Tiền Bân bị đánh, từ dân gian đến triều đình đều xôn xao bàn luận.

Kẻ nói hắn muốn nhục mạ công chúa, bị đánh là đáng, công chúa có cốt cách, quả là kiên cường; kẻ lại bảo hắn có sai thì đã có Tam Ty chấp pháp, công chúa tự phạt là kiêu căng ngạo mạn.

Thanh âm ấy nổi lên ở Lạc Dương năm ngày, dần dần tiếng bảo vệ công chúa càng vang. Đến hai ngày sau, dư luận hoàn toàn nghiêng về phía công chúa, kết luận Tiền Bân gieo gió gặt bão, đáng đời!

Trong đại lao của phủ Đình úy, đám nha dịch cũng bàn tán, kẻ đang thoi thóp nằm trên rơm nghe được, hoảng hốt không tin.

“Sao lại thế được?”

“Sao có thể như vậy?”

“Chắc họ truyền sai rồi…”

“Các ngươi… các ngươi nghe lầm rồi đúng không? Ta là người đứng đầu bảng chiêu hiền, là người được Tư Không chọn, ta…”

Tiền Bân hôm ấy bị đánh ba cú tỳ bà nặng nề, đầu chảy máu không ngừng, áo thẫm đẫm, mạng còn giữ lại chút hơi. Sau bị ném vào đại lao, vì chưa rõ ý chỉ trên cao, nên chỉ được sơ cứu, kéo dài hơi thở, chờ xét hỏi.

Mà hắn vốn ngạo mạn, luôn nghĩ mình không thể chết, chuyến này là vì Tư Không mở đường, sớm muộn sẽ được thả ra, mời lên làm thượng tân. Với ý chí ấy, hắn mới sống được đến hôm nay.

Mãi đến lúc này, khi thế gió thay đổi lớn, Văn Phong mới thực sự sợ hãi, nhào đến trước cửa ngục gào lên: “… Ta muốn gặp Tư Không! Ta có văn chương muốn dâng Tư Không! Ta có diệu kế giúp Tư Không! Ta… ta muốn gặp Tư Không…!”

“Ngươi không thể gặp Tư Không. Có điều gì, nói với bản quan cũng như nhau.”

Ngục tốt vừa định quát tháo thì một giọng nói ôn hòa mà trầm tĩnh vang lên. Chính là Thượng thư lệnh Khương Hạo, có Đình úy theo cùng đến.

“Khương lệnh quân—” Tiền Bân nắm chặt song sắt, điều hòa hơi thở, đôi mắt híp lại, nhớ đến từ ngày mình viết xong Cẩm y phú, Khương Hạo vẫn luôn đè nén hắn.

Hôm hắn làm phú, sau khi yến tiệc tan, Khương Hạo triệu hắn vào Thượng thư đài, bảo bài phú chẳng ra gì, yêu cầu sửa rồi mới được nhập sách. Hỏi sửa chỗ nào, Khương Hạo chỉ nói tự mình suy xét.

Về sau hắn kiên quyết giữ bút mực bản thân, không chịu thay đổi, cứ thế mà được ghi vào Danh sĩ sách. Vì thế Khương Hạo ôm hận trong lòng, dẫu hắn nạp thiếp mở yến, đưa thiệp mời hắn cũng không chịu đến ngồi.

Bình thường làm việc ở Thượng thư đài, Khương Hạo luôn soi xét hắn, mọi công văn hắn ghi chép đều phải qua tay y kiểm tra mới được nhập hồ sơ hoặc trình lên Đại Tư Không.

Hai yến hội do hắn chủ trì, chỉnh lý bài văn gửi đến Khương phủ thỉnh ý bình phẩm. Khương Hạo dù không tìm được lỗi, vẫn buộc phải nói một câu: “Chớ lấy Trưởng công chúa làm mẫu, mọi việc chớ dây dưa với Trưởng công chúa, ghi nhớ cẩn thận.”

Thế nhưng Tư Không lại đối với hắn vô cùng thân thiết. Ngày hắn nạp thiếp, Tư Không sai thân tín Thuần Vu Hủ mang lễ đến mừng; mới nhậm chức chưa đầy một tháng đã để hắn chủ trì khúc yến, lại còn nói hắn tiền đồ vô lượng, hậu sinh khả úy.

“Có phải là ngươi? Ngươi giở trò sau lưng khiến Tư Không chán ghét ta!” Tiền Bân không biết lấy đâu ra sức lực, bám vào trụ sắt, nghiến giọng chất vấn.

Khương Hạo ngồi sau một chiếc án dài bằng gỗ lê vàng đặt bên ngoài phòng giam, vén áo ngồi xuống, Đình úy dẫn người lui ra.

Giờ vẫn là buổi trưa, một vệt ánh sáng rọi vào từ bên ngoài. Nhưng nhà lao u ám, Khương Hạo thắp thêm hai ngọn nến trên án. Lửa nến cháy rực, soi rõ gương mặt tuấn tú thanh khiết của y càng thêm rực rỡ chói mắt.

Ánh mắt Khương Hạo bình thản mà lạnh lẽo, đồng tử đen nhánh như đáy hồ, ngước nhìn kẻ trong ngục.

“Bản quan hà tất phải giở trò? Ngay ngày viết xong Cẩm y phú, ngươi đã bị Tư Không loại khỏi ván cờ rồi.”

“Ngươi… ngươi nói gì?” Tiền Bân nghe xong, kinh hãi, “Đó là ngày ta vang danh! Văn chương của ta, Tư Không rất thích! Ngài ấy còn khen ‘vần như tơ liễu, ghi thành đá vàng’, tám chữ ấy chính tay ngài đề lên quyển của ta!”

“‘Vần như tơ liễu, ghi thành đá vàng’ — phải, tám chữ ấy khen ngươi tài hoa vô song!” Khương Hạo thở dài, “Tài như gió liễu, nghệ như vàng đá — dám hỏi Bân Tài, tám chữ này là đang ngợi ca ai vậy?”

Mặt Tiền Bân khựng lại trong thoáng chốc, đồng tử co rút. Tám chữ này vốn để tán dương Tạ Đạo Uẩn, Lý Thanh Chiếu — tuy là ngợi tài, nhưng phần nhiều chỉ nữ tử.

Là khen ngợi tài hoa nữ nhân.

(Tạ Đạo Uẩn: Nữ văn sĩ nổi tiếng thời Đông Tấn, được mệnh danh là “phong cốt tài nữ”

Lý Thanh Chiếu: Nữ từ nhân đời Tống, thơ bà được coi là “vàng đá” — bền vững muôn đời.).

“Tư Không… Tư Không nói nhầm rồi!”

“Tư Không còn đề bút viết tay vào quyển của ngươi nữa cơ mà, tay ngài cũng nhầm sao? Hay Tư Không học thức nông cạn, dùng sai điển tích?” Khương Hạo lắc đầu, trích đoạn bài phú: “Hy Hòa nhẹ bước múa thân, chưa kịp cất cánh đã lìa mây khí. Niên thiếu đội giáp đứng thẳng, lập xong thành tựu liền cõng trời xanh. Tuyệt diệu thay! Hiếm có thay!”

   

“Kẻ thường nghe qua, khen ngươi văn tài xuất chúng. Người hiểu ý sẽ nhận ra: Hy Hòa múa thân, niên thiếu đội giáp — chính là vẽ nên phong tư công chúa và Tư Không, phản ánh ngày Tư Không được phong hầu.”

“Người học rộng sẽ hiểu sâu hơn: ‘lìa mây khí, cõng trời xanh’ là mượn từ Tiêu Dao Du, kết hợp với ‘Rồi bay nam, tới Nam Minh’ — chính xác là nói đến kế hoạch Đông Cốc quân vượt sông đánh Nam. Vậy nên, bài phú này bề ngoài ca tụng phong thái công chúa và Tư Không, nhưng thực chất là dùng bậc đế vương để tôn lên chí hướng của bề tôi.”

“Phàm người đời, mười phần hết tám đã cho rằng hàm ý bài phú chỉ đến đó. Nhưng không phải. Bài phú này, then chốt chỉ có một câu—”

Khương Hạo không nói tiếp, mà dừng lời, tiếc nuối gọi một tiếng: “Bân Tài.”

Bân Tài — là biểu tự của Tiền Bân.

Tiền Bân ngây ngốc nhìn y.

Khương Hạo khép mắt đầy tiếc nuối: “Ngươi quá nóng vội rồi.”

Lời ấy vừa buông, như thể toàn thân Tiền Bân bị rút cạn sinh lực, tay rơi khỏi song sắt, quỳ sụp trên đất.

Quả thật, trong Cẩm y phú, then chốt nhất chỉ có một câu: Hy Hòa nhẹ bước múa thân, chưa kịp cất cánh đã lìa mây khí.
Chính xác mà nói, là nửa câu: chưa kịp cất cánh đã lìa mây khí.

Ý vốn là vượt tầng mây bay lên đỉnh, nhưng lại có chữ “chưa”, tức là chưa từng bay được.

Đã chưa bay thì làm sao vượt mây?

Câu chữ mâu thuẫn trước sau, chính là dùng Hy Hòa để ví công chúa, công chúa lại ngụ chỉ hoàng thất nước Tề, nay khó lòng lên mây, còn kẻ tương lai lên trời chính là người đội mũ giáp — Tư Không.

Tiền Bân dùng phú này để tỏ lòng với Lận Tắc, nhưng lại bị hắn dùng tám chữ khen nữ không khen nam đáp lại.

Lận Tắc phản bác bằng cách hoán đổi giới tính: nữ không bay được, nam mới là kẻ bay cao. Rõ ràng là không tán đồng ý đồ của Tiền Bân, mà y lại không hiểu lòng người.

“Là ta quá cầu công danh, mờ mắt mất trí?” Tiền Bân ngỡ ngàng, mờ mịt, “‘Vần như tơ liễu, ghi thành đá vàng’… Ta… ta sao lại không biết là lời tán tụng tài nữ? Ta biết mà, ta biết, đây là từ ngữ trẻ con khai tâm đã học… Ta… ta quá vội rồi…”

Nam nhân đầy máu me nhìn vị tôn giả đối diện, rồi chậm rãi cụp mi mắt xuống, đúng là không còn mặt mũi nào nữa.

Ngày Cẩm y phú vang danh, Lận Tắc đã dùng lời bình ám chỉ hắn bị loại khỏi cục diện, nhưng không hề trục xuất, tức là còn để lại đường lui. Về sau thân cận và trọng dụng, đều là để thăm dò tâm trí hắn, lại giao Khương Hạo phò tá.

Khương Hạo — Khương lệnh quân từng nói bài phú kia không tốt, bảo hắn suy nghĩ kỹ càng rồi mới nhập sách.

Văn thư do hắn ghi đều phải qua y kiểm tra rồi mới vào hồ sơ hoặc trình Tư Không.

Văn chương dù y không bắt bẻ được, vẫn cố dặn rằng: “Chớ lấy Trưởng công chúa làm mẫu, mọi việc chớ dây dưa với Trưởng công chúa, ghi nhớ cẩn thận.”

Rõ ràng là đang bảo vệ hắn, cho hắn cơ hội!

Quả nhiên, Khương Hạo cất lời: “Hiện gặp loạn thế, khói lửa bốn bề. Chiến tranh nhiều thì tướng tài xuất, nhưng người đọc sách vẫn là trân bảo. Điểm này bản quan và Tư Không cùng chung ý kiến. Nên dù Tư Không sớm loại ngươi ra ngoài, vẫn nghe lời ta mà không thẳng tay phủ quyết. Bởi lẽ tài hoa của ngươi là kỳ tài trong lệnh chiêu hiền, hiếm có trong muôn người. Vì vậy mới để bản quan kề cận ngươi, bóng gió nhắc nhở, mong ngươi sớm phá mây thấy trời, tâm minh ý sáng.”

Khương Hạo đứng dậy, nâng một ngọn nến đi tới bên Tiền Bân, cúi nhìn hắn: “Thực tế chứng minh, ngươi có văn tài mà không có văn tâm, biết xét thời nhưng không biết liệu thế — chỉ là cái vỏ ngoài.”

“Không! Ta vẫn chưa hiểu! Chí hướng của Tư Không, từ lúc rước thiên tử về Lạc Dương đã rành rành thiên hạ! Chư hầu tranh bá, ngài lẽ nào không muốn làm vương? Ta đang giúp ngài! Ta là đang thúc giục, kích phát ngài! Đại trượng phu nên chọn thời mà hành, thấy thời mà quyết!”

Ngọn nến nhỏ trong tay Khương Hạo bị hơi thở Tiền Bân kích động làm chao đảo sắp tắt. Khương Hạo cẩn thận che chắn, đợi lửa lại bừng sáng, soi rọi một phương trời, rồi chậm rãi nói: “Thời cơ gì? Là lúc công chúa bị ngươi làm nhục mà phải cúi đầu tấu khúc? Hay là lúc công chúa giơ đàn đánh ngươi? Lui một bước mà nói, đó chỉ là công chúa, không phải thiên tử, làm nhục nàng thì sao? Giết nàng thì sao? Chỉ cần hoàng đế Tùy gia còn đó, thì những hành vi của ngươi trong khúc yến ở Thanh Đài, ngoài việc khiến Tư Không gặp chút phiền toái không đáng kể, còn có ích gì chăng?”

“Sao lại vô dụng? Công chúa bị nhục nhã thì uy tín hoàng thất lại càng tổn hại — chính là đại công của ta trong việc phò tá chí hướng của Tư Không; nếu công chúa đánh ta mà Tư Không lập tức giết nàng, thì có thể mượn cớ quỷ thần mà làm hoen ố danh tiếng hoàng thất. Như vậy, dẫu ta có chết cũng là vì đạo của Tư Không mà liều mình, tên tuổi ta ắt sẽ lưu danh trong triều đại mới, trong sử sách mới!”

Khương Hạo ngồi xổm trước cửa ngục, giơ đèn soi rõ gương mặt dính đầy máu, lấm lem dơ bẩn, thở dài trầm lắng nhưng lại có phần may mắn: “Vậy suy cho cùng, ngươi cũng chỉ vì danh tiếng bản thân mà thôi. May mắn thay Tư Không đã sớm bỏ rơi ngươi, không cùng đường với ngươi!”

Y đẩy ngọn nến về phía Tiền Bân một chút, rồi đứng dậy rời đi.

“Không, không phải…” Tiền Bân nhìn ngọn nến trên đất lập lòe lay lắt sắp cạn, vẫn còn vùng vẫy: “HyHy Hòa nhẹ bước múa thân, chưa kịp cất cánh đã lìa mây khí. Niên thiếu đội giáp đứng thẳng, lập xong thành tựu liền cõng trời xanh. Sao lại không được Tư Không thừa nhận? Làm sao ngài có thể không thừa nhận? Hoàng thất nước Tề suy vi đã rõ như ban ngày, chuyện chạm được mây xanh há dễ dàng gì, đó là sự thật!”

“Là sự thật không thể chối cãi!”

Hắn như dốc hết sức mà gào lên, sau đó thở dốc gục xuống, vẫn ngơ ngẩn hỏi.

Khương Hạo cuối cùng không nỡ, quay đầu lại.

“Lệnh quân…” Tiền Bân thều thào như hơi tơ, “Vẫn mong… lệnh quân giải hoặc.”

“Những lời ngươi nói không sai. Dù sao trong yến tiệc Trung Thu, ngươi viện cớ bệnh mà cáo lui, sau đó Tư Không cũng chưa từng nói gì.”

“Nhưng còn một điều, ngươi chưa từng nhìn rõ—”

Khương Hạo dừng lại một chút, bước tới gần Tiền Bân, dùng giọng chỉ đủ hai người nghe mà nói khẽ.

Tiền Bân nghe xong, giữa trán giật giật, người cứng đờ, miệng không ngớt kêu hoang đường!

“Ngươi nhìn ra được chí hướng của Tư Không, nhưng lại không thấy được tấm lòng của Tư Không.” Khương Hạo lùi lại tạo khoảng cách, lắc đầu: “Cũng đúng, kẻ chưa mãn tang thê tử đã vội nạp thiếp, mấy ai còn thấy được chân tình.”

“Tiền Bân, thông minh là chuyện tốt, nhưng tự cho mình là thông minh thì dễ hỏng việc.”

Ngọn nến trên đất đã cháy gần đến tận cùng, lửa nhỏ yếu ớt, Khương Hạo thở dài mà rời đi.

Rẽ qua khỏi gian ngục này, chỉ cách một bức tường, ba người Lý Tụng, Triệu Doãn, Thang An — vốn xếp sau Tiền Bân trong “Nạp hiền lệnh” — đã cung kính đứng chờ nơi đây, thấy Khương Hạo đều đồng loạt chắp tay hành lễ.

“Sao các ngươi lại ở đây?”

“Là Tư Không bảo chúng tiểu nhân tới, nói rằng hãy nghe kỹ lệnh quân thẩm vấn, để suy ngẫm và học hỏi nhiều hơn.”

Khương Hạo nhìn họ, rồi lại ngoái đầu nhìn về ngục tối u ám, vừa đi vừa hỏi: “Vậy thì các ngươi đã nghĩ được gì? Học được gì?”

Lý Tụng: Làm nhiều việc thực, bớt phô trương thanh thế.

Triệu Doãn: Gặp chuyện phải giữ tâm bất biến, không mê mờ vọng niệm.

Thang An: Danh tiếng cá nhân tuy quý, nhưng không bằng sinh dân vạn họ.

Khương Hạo gật đầu: “Mỗi người trở về chỉnh lý hồ sơ nhậm chức, từ ngày mai chính thức nhập quan.”

Ba người nhìn nhau, không khỏi dừng bước.

Khương Hạo cười: “Cũng là lời Tư Không nói. Nếu cảm ngộ các ngươi rút ra từ chuyện Tiền Bân khiến bản quan hài lòng, thì có thể kết thúc thời gian thử quan sớm hơn.”

“Đa tạ lệnh quân.”

“Đa tạ Tư Không mới phải, người trọng hiền cũng trọng thời gian.”

Chỉ một mình Tiền Bân bị thử thách, lại khiến ba người khác được miễn thử việc sớm. Việc này vừa chứng thực phẩm hạnh ba người, lại ngầm ban xuống lời cảnh tỉnh không tiếng động. Khương Hạo tiễn họ rời đi, trong lòng nhớ tới vị chủ quan trẻ tuổi của phủ Tư Không, rồi lại nghĩ đến vị thiếu niên thiên tử nơi Thái Cực cung.

Chuyện thế gian, khó mà toàn vẹn.

Mà nay lại xuất hiện một vị Trưởng công chúa, chẳng rõ có thể xoay chuyển mối quan hệ quân thần không!

*

Theo ngọn đèn đơn độc trong ngục của phủ Đình úy dần dần tàn lụi, ánh mặt trời giữa trưa cũng dần vươn lên đỉnh đầu.

Tại Vọng Yên trai, hôm nay theo lời thỉnh cầu của Trưởng công chúa, Thừa Minh giảng bài lâu hơn thường lệ.

Cánh tay trái giả của y hiện đã lắp xong, áo rộng tay dài che phủ, tuy không có tác dụng thực sự nhưng thoạt nhìn không khác người thường. Dung mạo cũng đã thay đổi, thiếu niên tuấn mỹ nay hóa thành một nam nhân tầm ngoài ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, trông nhã nhặn ôn hòa.

Y kiệm lời, nhưng tâm rất tinh tế.

Tỷ như mấy hôm nay, y không dạy những bài khai tâm khô khan, mà giảng cho Tùy Đường cách sáng tác những thứ có thể tự thưởng thức hoặc cùng người vui thú như “thi từ ca phú”. Là bởi vụ việc ở Thanh Đài, nàng rốt cuộc cũng đã vấy máu. Máu tươi nhầy nhớp, mà nữ nhi xưa nay vốn được nuôi dưỡng sạch sẽ nơi khuê phòng, ít khi vướng vào chuyện này. Y sợ nàng nghĩ nhiều mà sợ hãi, nên mới chọn bài giảng dễ khơi gợi hứng thú, để nàng phân tâm. Hôm nay vốn định giảng phần cuối cùng — đặc điểm của “phú” và yêu cầu khi làm “phú”.

Thừa Minh đã chuẩn bị sẵn một số bài phú nổi tiếng dài ngắn khác nhau, định đọc cho Tùy Đường nghe.

Nào ngờ nàng nói: “Đã nói đến ‘phú’, chi bằng bàn về bài ‘Cẩm y phú’ đang rất nổi gần đây, cô có vài chỗ chưa hiểu, muốn thỉnh giáo tiên sinh.”

Dù hai hôm trước Thừa Minh đã mơ hồ nhận thấy nàng tâm tình không tệ, dường như không bị ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng đến tận giờ khắc này y mới thật sự xác định — mà cũng bất ngờ — rằng nàng vốn không bị trói buộc bởi chuyện ở Thanh Đài, thậm chí còn có thể bình thản nhắc đến.

“Tiên sinh, sao không nói gì?” Tùy Đường ngồi ngay ngắn trên chiếu, ánh nắng giữa trưa xuyên qua cửa sổ sáu cánh hoa, rọi trên thân nàng, loang lổ sáng tối đan xen.

Có lẽ là do ánh sáng chói mắt, cũng có thể do hương trầm từ lư Bác Vọng phảng phất giữa hai người, Thừa Minh cảm thấy khó nhìn rõ gương mặt nàng, chậm rãi đáp thật lòng.

Tùy Đường khẽ mỉm cười: “Hắn lăng nhục ta, chết cũng chưa đủ đền. Ta không thấy mình sai, nên cũng chẳng có gì phải sợ.”

Tự nhiên, đây chỉ là một nửa lý do, nửa còn lại là vì Lận Tắc.

Sau yến tiệc ở Thanh Đài, ban đầu Mai Tiết nói nàng hành động quá bồng bột, nếu khiến Lận Tắc giận dữ, liên lụy đến hoàng thượng thì thực là được chẳng bù mất.

Tùy Đường nghe vậy nổi giận, không phải nàng không thể nhẫn, nhưng người ta đã bắt nạt tới tận mặt rồi, sao có thể nhẫn thêm? Hơn nữa, đã bị lôi xuống khỏi đài là Tiền Bân, chứng tỏ nàng vẫn an toàn.

Nào ngờ Mai Tiết lại nói tiếp: “Trước mặt trăm ngàn người ở Thanh Đài, Tư Không tất nhiên sẽ giữ gìn thanh danh, nhưng sao biết hắn có làm gì trong bóng tối?”

Sau lại còn kéo Lan Tâm đến hùa theo.

Tùy Đường không thèm để tâm.

Nào ngờ đến chiều hôm đó, nàng lại nhận được khẩu dụ do Trung quý nhân truyền tới. Hoàng thượng nói nàng đánh mệnh quan triều đình, hành sự hồ đồ, phạt nàng nửa năm bổng lộc, trong nửa năm phải quỳ trước Phật đường mỗi ngày hai canh giờ để tĩnh tâm.

Nàng nhận khẩu dụ, trong lòng uất ức.

Trong yến hội ở Thanh Đài, chẳng lẽ nàng chỉ vì bản thân mà ra tay? Dù có phải nhẫn nhịn, cúi đầu, cũng không thể là kiểu này.

Xã tắc có nguy cũng nên giữ lấy khí tiết và tôn nghiêm cơ bản.

Nàng nghĩ, dù a đệ không sai người đến khen ngợi hay an ủi, thì ít nhất cũng không nên trừng phạt nàng.

Lan Tâm khuyên nàng, nói đây là cách nhún nhường bất đắc dĩ của hoàng thượng: một là để xoa dịu cơn giận của Lận Tắc, dù sao Tiền Bân cũng là thuộc hạ được hắn coi trọng; hai là để bảo vệ nàng — ý là đã có bệ hạ trách phạt, thì Tư Không sẽ không làm khó nàng nữa.

Tùy Đường nghe xong nửa tin nửa ngờ, song vẫn lĩnh chỉ mà quỳ gối nơi Phật đường.

Mai Tiết hầu bên cạnh, chỉ khẽ nói: “Điện hạ về sau nên hành sự cẩn trọng. Mấy ngày nay nô tì ra ngoài dò hỏi tin tức, thì thấy trong dân gian, lời ủng hộ công chúa và kẻ nâng đỡ Tiền Bân ngang nhau. Từ sau khúc yến ở Thanh Đài, Tư Không cũng đã mấy ngày không đến, cửa Chính Sự Đường đóng chặt, ai biết rốt cuộc đang mưu tính điều gì!”

Tính đến nay, đã là ngày thứ tư Tùy Đường quỳ trước Phật đường. Mỗi ngày hai canh giờ bất động mà quỳ, lúc đầu còn có thể chịu được, dần dần thì không kham nổi. Mỗi đêm đi ngủ, đầu gối đều đau rát như thiêu. Từ ngày hôm qua, chỉ cần nàng quỳ xuống, lưng đã cứng ngắc, đau đến ê ẩm. Lúc này mới được nửa canh giờ, nàng đã cảm thấy hai đầu gối như hòa làm một với bồ đoàn dưới đất, toàn thân như bị đè ép, tựa hồ xương cốt cũng sắp bị nghiền vụn. Nàng muốn động đậy một chút, thở nhẹ một chút, nhưng thân thể như bị đông cứng, không nhúc nhích nổi…

A đệ lại muốn phạt nàng suốt nửa năm như vậy sao…

Tùy Đường càng nghĩ càng thấy uất ức!

Đến ngày thứ năm, khi nàng chống tay Mai Tiết, cà nhắc bước ra khỏi điện, trong lòng bỗng nảy sinh phản ý: nàng không có lỗi, không nên quỳ.

Giữa thanh thiên bạch nhật, Lận Tắc đã để mặc Tiền Bân bị kéo xuống đài, chẳng phải là ngầm thừa nhận hành động của nàng sao? Hắn đã chấp thuận mà không nói gì, vậy cớ gì a đệ còn phải khúm núm như thế?

Giữ là giữ ngôi vị của hắn, còn quỳ là quỳ bằng đầu gối của nàng!

Mà nàng, là đang giữ lấy quốc thể tôn nghiêm!

Tư tưởng của Tùy Đường lại vòng về điểm khởi đầu.

Nàng không sai.

Mai Tiết cùng Lan Tâm lại bắt đầu khuyên nhủ, phân tích lợi hại. Chính lúc ấy, Lận Tắc xuất hiện ở Trường Trạch đường.

Chính Sự Đường đã đóng cửa năm ngày, hôm nay mới vừa mở. Vừa mở cửa, hắn liền xem qua bản ghi chép sinh hoạt hằng ngày của Tùy Đường do Thôi Phương soạn, lúc này mới hay khẩu dụ của Thiên tử, Trung quý nhân hằng ngày đến phủ giám sát nàng.

Thuần Vu Hủ cho rằng đó là chuyện riêng của tỷ đệ họ, lại thấy nhà bếp Trường Trạch đường từng bữa đều dâng canh thuốc như nước chảy, chén rỗng liền được thay thế, ăn uống không giảm thì thân thể tất chẳng sao, thế là chủ ý mà không trình tấu.

“Thần xem thử.”

Không ai biết hắn vào từ khi nào, đã nghe được không ít lời giữa nàng và thị nữ. Đợi các nàng giật mình quay đầu thì hắn đã bước đến trước mặt Tùy Đường, cúi người vén váy dài của nàng lên.

   

“Mấy ngày ta không có mặt, người liền tự dày vò bản thân đến thế này!” Lời nói vang vọng trong lòng gợi lại bao hồi ức hắn từng để nàng một mình ở phủ kiếp trước.

“Đau!” Tùy Đường kinh hô, không kịp ngăn chân mà đá hắn một cái.

Xem thì xem đi, sao lại cố tình véo một cái vào chỗ bầm tím nơi đầu gối nàng, đau chẳng khác nào chịu hình.

“Đã kêu đau còn quỳ làm gì?” Hắn lại xem đầu gối bên kia.

“Ngươi lại véo!” Tùy Đường hít một hơi lạnh, kêu lên.

“Điện hạ còn quỳ, thần còn véo.”

“Ngươi…”

Có thể đá, có thể mắng, tính khí chưa bị đè bẹp, còn tốt!

Lận Tắc ngẩng mắt nhìn gương mặt sắp bật khóc vì đau kia, khẽ cười, vòng qua bước vào phòng uống ngụm trà: “Điện hạ phạm lỗi gì mà phải quỳ?”

Trong lòng Tùy Đường dâng lên một cơn chua xót, cắn môi không nói. Lòng thầm nghĩ, ngươi hỏi thừa.

“Là vì người đánh Tiền Bân?” Lời hắn từ sau lưng truyền đến, “Chuyện đó chẳng sai, là hắn khi dễ người trước.”

Hắn nói nàng không sai. Hắn nói nàng không sai… Sự việc xảy ra tới giờ, hắn là người đầu tiên nói nàng không sai. Tùy Đường xúc động đến trào nước mắt, cay xè lan lên tận trán, đầu mũi cũng đỏ bừng.

“Thôi đi, lát nữa Trung quý nhân đến giám thị, thần sẽ quỳ thay.”

Nghe đến đây, Tùy Đường sững người.

Cơn chua xót lan khắp toàn thân, nhưng trong lòng như có lửa bốc lên, xua tan hết khí lạnh cuối thu đang phất phơ ngoài gió.

Đôi mắt nàng đỏ hoe, vết nước đọng ướt đẫm trên lớp lụa trắng.

“Nếu ta không sai, cần ngươi quỳ thay làm gì?” Phụ nhân cố gắng hít một hơi sâu.

Lận Tắc cạn chén trà, đáp: “Thần không phải quỳ thay Điện hạ, mà là thần vốn có lỗi, đến nhận phạt trước Điện hạ.”

“Ngươi sai ở đâu?” Tùy Đường không nhịn được quay đầu lại, chưa kịp lau lệ.

“Quân ưu, thần nhục; quân nhục, thần tử. Chẳng phải là lời Điện hạ từng nói?” Lận Tắc bước tới, cúi người bế nàng đặt lên trường án, cởi lớp lụa trắng đã ẩm, dùng ngón tay lau giọt lệ dưới mắt nàng, “Trên Thanh Đài, để Điện hạ chịu nhục là lỗi của thần; không bảo vệ tốt thê tử càng là lỗi của phu quân.”

Không biết là do ngọn lửa trong lòng đã thật sự xua đi giá rét mùa thu, hay là gió bỗng ngừng lại, hoặc là cung nữ đã nhận lệnh Lận Tắc đóng cửa, cách biệt mọi thanh âm bên ngoài?

Xung quanh yên tĩnh an hòa, chỉ còn lời nam nhân bên tai vang vọng điệp điệp.

Đầu óc Tùy Đường lúc này hơi chậm, nhưng tim lại đập dồn dập, trong không gian yên tĩnh hắn khoanh cho nàng, từng nhịp “thình thịch” vọng lên. Nàng muốn nói gì đó, nhưng Lận Tắc còn chưa dứt lời, nàng chen vào không được.

Hắn nói, “Quân nhục thần tử, Điện hạ nỡ sao?”

Tùy Đường khẽ lắc đầu, ý định là chưa đến nỗi phải chết, nhưng Lận Tắc đã nhanh hơn một bước mở miệng: “Thần đoán Điện hạ không nỡ, vậy nên nếu lát nữa Trung quý nhân lại đến, thần sẽ quỳ, coi như là đền tội.” Không biết từ lúc nào, tay đang lau nước mắt đã dừng lại bên má nàng, một nâng một đỡ, hai tay ôm trọn khuôn mặt nàng.

Đầu ngón tay và lòng bàn tay hắn mang những vết chai mỏng mịn, mà làn da của Tùy Đường nay đã được dưỡng đến mềm mại, mẫn cảm vô cùng. Song nàng chẳng thấy khó chịu, trái lại vì sự ấm áp dày dặn trong lòng bàn tay hắn mà thấy an ổn. Năm ngày vừa qua dài đằng đẵng, bao lo lắng, do dự, kinh sợ và bất cam đều tan biến.

Bởi vì hắn nói bên tai nàng: “Tiền viện có biến, thần bận rộn, hôm nay mới rảnh được đôi chút, làm Điện hạ hoảng sợ rồi.”

Ngừng một chút, hắn lại an ủi: “Gió bên ngoài cũng sắp đổi chiều thôi, Tiền Bân tội đáng muôn chết.”

Tùy Đường gật đầu.

Nhưng đầu đang nằm trong tay hắn, ngoài việc cọ thêm vào mấy vết chai, căn bản không động đậy nổi. Chỉ có thể để mặc hắn nâng đỡ, cổ ngửa ra, gương mặt khẽ ngẩng.

Một đôi trâm cài đối xứng hình hoa mai khảm ngọc ẩn trong lớp tóc đen tầng tầng chồng chất, ánh lên sắc vàng lạnh lẽo. Dây tua bằng ngọc và châu sa rủ xuống khẽ đong đưa, ngân nga vang vọng.

Tư thế này khiến hai người đối diện gần gũi, bốn mắt giao nhau.

Theo lý, nàng có thể nhìn thấy đôi mắt, gương mặt và dung mạo của hắn.

Nhưng chính vào khoảnh khắc này, Tùy Đường chợt sinh lòng tiếc nuối — nàng vẫn chưa biết dung nhan hắn ra sao.

Rồi lại sinh ra một tia hy vọng, chờ mắt chữa khỏi, nhất định sẽ nhìn cho thật rõ ràng.

Ý nghĩ ấy vừa dâng lên, lưng nàng chợt nổi da gà, thân thể rụt lại phía sau.

Hô hấp dồn dập, tay bấu chặt lấy ống tay áo hai bên, lòng thầm trách mình vì sinh ra ý tưởng như thế mà cảm thấy hổ thẹn, lại bị bóng tối trước mắt đè xuống mà thêm căng thẳng, nàng muốn lui về sau nhưng bị hắn giữ lấy lưng.

Hương trầm đàn thoang thoảng, xen lẫn hơi thở và khí tức của hắn — hắn đang cúi xuống. Bóng tối càng lúc càng gần, mùi hương thuộc về hắn càng lúc càng đậm, sắp chạm vào da thịt. Nhưng cuối cùng, vì một thanh âm vang lên mà đột ngột dừng lại.

Hắn đặt trán chạm vào mi tâm nàng, chóp mũi kề nhau, một tay đỡ sau gáy, tay kia lau hết những giọt lệ còn sót, hé miệng mà chẳng hạ xuống nụ hôn ấy, chỉ trầm trầm cất lời với nàng —

“Trung quý nhân đã đến, thần xin cáo lui.”

Hắn lui lại một bước, cởi ngoại bào đắp lên đầu gối nàng, rồi xoay người rời đi.

Một hồi lâu sau, khi hương trầm đàn phai nhạt, cung nữ mới đẩy cửa bước vào, Tùy Đường lúc ấy mới thở ra một hơi, hoàn hồn trở lại. Nàng đưa tay, từng chút một lần đến chiếc áo bào của hắn, lần mãi tới nơi đầu gối liền siết chặt trong tay.

Về sau, Mai Tiết nói: Lận Tắc quả thật đã đến Phật đường quỳ gối, bị Trung quý nhân giám sát không biết bao lâu, dù chưa đến hai canh giờ, nhưng toàn thân đẫm mồ hôi, bước đi lảo đảo mà hồi cung. Từ đó không còn đặt chân đến nữa.

Mà đêm ấy, Lận Tắc trở lại Trường Trạch đường, còn không quên mang theo sáu cân vàng, dỗ dành: “Đây là nửa năm bổng lộc bù cho Điện hạ, đừng phiền muộn nữa. Chỉ là mấy ngày tới thần còn trọng sự, e rằng phải lưu lại thư phòng, không thể đến mỗi ngày được!”

Tùy Đường ôm lấy số vàng nặng trĩu, gương mặt được ánh vàng soi rọi đến sáng rực, hào sảng chia phân một nửa cho hắn.

Thừa Minh tự nhiên chẳng hay biết chuyện này. Nếu biết, hẳn cũng chẳng ưu sầu đến thế.

Chờ y vì Tùy Đường mà giảng giải tường tận, như tôn sư của y từng làm, mọi điều về “Cẩm y phú”, vị phụ nhân ngồi nghiêm chỉnh trên tọa thượng rốt cuộc lại trầm mặc hồi lâu, không nói một lời.

Trong suốt quá trình ấy, Thừa Minh nhớ rõ nàng có hai lần thần sắc đại biến.

Lần đầu tiên, là khi hắn giảng đến đoạn Lận Tắc phê tám chữ cho Tiền Bân.

Công chúa vốn đã ngồi lâu có chút mỏi lưng, bỗng dưng thẳng người dậy, mày mắt đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn thán phục, vỗ tay gọi lớn: “Tuyệt diệu!”

Lần thứ hai, là khi y kể đến chuyện Lận Tắc mượn một người là Tiền Bân mà xem xét tài học, nhân phẩm và năng lực của ba người còn lại, như thế mà gia tăng hiệu quả.

Khi ấy, công chúa ngồi yên bất động, khoé môi vẫn vương ý cười, đôi mắt cụp xuống chậm rãi ngẩng lên, quay đầu nhìn ra phía nam qua khung cửa.

Nơi đó có một lối đi dẫn thẳng đến cửa sau thư phòng Chính Sự Đường.

Nàng nhìn hồi lâu không rời mắt.

Thừa Minh xác định, nếu không bị mù, nếu mắt nàng không bị che bởi tấm lụa, hẳn sẽ thấy trong đôi mắt hạnh xinh đẹp ấy đang ánh lên một tia sáng rạng rỡ vì một người, còn hơn cả sao trời rực rỡ.

Nửa nén nhang trước nàng đã quay đầu, từ đó không còn nói gì nữa, mãi đến giờ mới cất lời: “Tiên sinh, cô có chỗ vẫn không thể hiểu được.”

Tùy Đường gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn dài, nhịp hai ngắn một dài, chính là ám hiệu đã hẹn trước với Thừa Minh. Trong phủ Tư Không, bên người nàng, gần xa đều có ánh mắt giám thị.

Lận Tắc đối với nàng rất tốt, nhưng nàng vẫn còn tỉnh táo, vẫn nhớ rõ vì cớ gì mà đến.

Thừa Minh đảo mắt quan sát bốn phía, cung nữ thị giả đều ở cách xa, liền cầm sách ngồi xuống đối diện nàng, ôn hòa nói: “Điện hạ cứ nói, không ngại gì!”

“Tại sao câu ‘Hy Hòa nhẹ bước múa thân, chưa kịp cất cánh đã lìa mây khí. Niên thiếu đội giáp đứng thẳng, lập xong thành tựu liền cõng trời xanh’ lại không được Tư Không thừa nhận? Làm sao hắn lại không thừa nhận được? Hoàng thất nước Tề ta đã suy vi đã lâu, tâm tư của hắn, thiên hạ ai chẳng biết.”

Tùy Đường đặt ra câu hỏi giống như Tiền Bân đã từng nêu lên phút cuối cùng.

Thừa Minh nhất thời không đáp, chỉ trầm mặc nhìn vị phụ nhân trước mặt.

“Là không thể nói, hay là không thể giải thích? Hay là chúng ta đã hiểu lầm hắn?” Tùy Đường nhẹ giọng, “Hắn không có tâm tư như ta tưởng, nên mới không thừa nhận.”

Phụ nhân này quả thật mẫn tuệ và nhạy bén.

“Hắn đích thực không thừa nhận, nhưng chúng ta cũng chẳng hiểu lầm hắn.” Một hồi lâu sau, Thừa Minh rốt cuộc cho nàng một đáp án, cũng chính là đáp án mà Tiền Bân sau khi nghe Khương Hạo nói xong liền mắng là hoang đường.

“Bởi vì điều Tư Không không thừa nhận, không phải là quan điểm của Tiền Bân, mà là thái độ của Tiền Bân đối với Điện hạ — chưa kịp cất cánh đã lìa mây khí.”

Tùy Đường nhíu mày, không hiểu được. Dù cho Tiền Bân nói nàng chưa kịp cất cánh đã lìa mây khí thì đã sao?

“Nói dễ hiểu hơn, chính là Tư Không đại nhân không cho phép Tiền Bân hạ thấp Điện hạ! Không cho phép hắn lấy Điện hạ làm bàn đạp!” Thừa Minh tiếp lời, “Hắn dùng tám chữ ấy để cảnh cáo một lần, mà Tiền Bân không hiểu, lại còn ở Thanh Đài lần nữa làm điều sỉ nhục Điện hạ, bởi vậy mới phải chết!”

Thừa Minh lặp lại lời tôn sư: “Tóm lại, thất bại của Tiền Bân là thất bại ở chỗ chỉ thấy được chí của Tư Không, mà không thấy được tâm của Tư Không.”

“Tâm của hắn?”

“Hắn có lòng mến mộ Điện hạ.”

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.