Tùy Đường không nhìn thấy vẻ mặt khi Thừa Minh nói chuyện, nhưng có thể nghe ra giọng điệu của y.
Sáu chữ “Hắn có lòng mến mộ Điện hạ”, y nói rất nghiêm túc.
Vốn y không phải kẻ hay đùa, dạy học, giải nghi đều hết sức cẩn trọng. Lời nói ra là thật, bút hạ thành chứng.
Tùy Đường chống lưng đang ê ẩm mà cười nhạt, chỉ nói giờ đã không còn sớm, phải trở về thôi.
Thừa Minh cũng không nhiều lời, vừa muốn đứng dậy gọi thị nữ cho nàng, không ngờ Lận Hòa đã chạy xộc vào.
“Xong rồi! Quả nhiên đến sớm không bằng đến đúng lúc!” Nữ lang thở hổn hển, tiết cuối thu mà chạy đến đẫm mồ hôi, tóc mai ướt đẫm, bộ diêu khẽ lay động, “Thừa Minh, tháng sau là kỳ săn mùa đông, ta đã bảo Thuần Vu Hủ chọn hai con tuấn mã, cùng đi xem đi!”
“Không cần, tại hạ không tham dự săn đông.” Thừa Minh thu xếp sách vở xong, quay người chắp tay cáo biệt Tùy Đường.
Tùy Đường hành lễ đệ tử tiễn đưa.
“Ái…” Lận Hòa lại lần nữa vấp phải đá tảng, nhìn bóng lưng thiếu niên mà giậm chân.
“Hôm nay thiện phòng của Trường Trạch Đường có hầm gà rừng, Thất muội cùng đi.” Tùy Đường khoác tay lên cổ tay Lan Tâm, vừa đi vừa mời.
“Còn ăn gì nữa, ta tức no rồi.” Lận Hòa chưa nguôi cơn giận, nhưng thấy Tùy Đường liền nhớ đến chuyện khác, lập tức phấn chấn nói: “Tam tẩu, Tiền Bân chết rồi, ngay nửa canh giờ trước.”
Dù Tùy Đường chẳng mấy bận tâm sống chết của Tiền Bân, nhưng nghe tin đột ngột cũng thoáng sững
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-quan-ke-can/2744862/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.