🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kinh kỳ một đêm bị thảm sát hơn bốn trăm người. Tuy rằng Lận Tắc đã sớm bố trí trước, ví như mấy ngày trước lấy cớ tuần tra mà điều Nội sử Dương Vân đến huyện An Hà ngoài thành, cho nên đêm ấy Dương Vân cùng một đám tâm phúc chết ở ngoại thành. Lại như khắp các vị trí đều có người giám thị ngày đêm, vừa nhận lệnh liền ra tay chém giết, thu thập thi thể mang ra khỏi thành. Có thể nói đã giảm thiểu đến mức thấp nhất cả ảnh hưởng lẫn thời gian. Nhưng rốt cuộc cũng không thể hoàn toàn không có phong ba, bởi lẽ vụ việc xoay quanh một trong cửu khanh là Nội sử, người liên can có đến ba phần là quan quyến hoặc nhà vọng tộc địa phương.

Từ hôm sau, cả Kinh Triệu Doãn và phủ Đình Úy đều có người đến báo án, hồ sơ dần dần chất đống. Sau đó lại nhận được tin từ huyện lệnh An Hà báo Dương Vân đã chết.

Từ đó lần theo manh mối, dựa vào thương tích chí mạng, chiêu thức dùng đao, cùng những chứng cứ hung thủ để lại tại hiện trường, lại liên đới đến nội gián Vương thị, thế là mọi tội danh đều được đẩy lên người Vệ Thái.

Vài ngày sau, lời đồn trong thành Lạc Dương dần trở nên nhất trí — rằng Vệ Thái bất mãn với việc thiên tử ban phong Lận Tắc làm Nghiệp Thành hầu, nắm việc Ký Châu, cho nên mới điều động mật thám ẩn mình trong thành Lạc Dương thực hiện hành động khiêu khích.

Tùy Đường ở hậu viện, tự nhiên cũng nghe được đôi phần.

Giữa trưa, ánh dương rực rỡ, cúc trong sân nở rộ như thiêu như đốt, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Tùy Đường ngồi trên ghế nằm bên cửa sổ phía đông, cửa sổ khép hờ, vừa nhận biết mặt chữ, vừa nghe Mai Tiết kể chuyện bên ngoài.

Tùy Đường trí nhớ tốt, lại đọc sách khá. Thừa Minh đã bắt đầu dạy nàng học chữ.

Nguyên có phương pháp chuyên dành cho người mù học chữ, một là khẩu quyết tâm pháp, gọi là “vô tự cú”; hai là dùng xúc giác sờ điểm nhận chữ.

Tâm pháp “vô tự cú” là do người mù không thể thấy chữ, chỉ có thể dựa vào thính lực để học. Cốt lõi là ghi nhớ khẩu quyết, hồi tưởng bút pháp, từ đó tưởng tượng ra hình dạng và kết cấu của chữ.

Còn phương pháp sờ điểm nhận chữ chính là dạng chữ đặc biệt dành cho người mù, thông qua xúc giác để nhận biết ký tự. Lấy “phương” làm đơn vị, mỗi “phương” có sáu điểm, các điểm được sắp xếp khác nhau biểu thị các ký tự khác nhau. Như vậy chữ được cấu thành từ nhiều “phương”.

Trong Thanh Đài có đủ loại sách, tìm hai loại này cũng không khó. Nhưng Lận Tắc suy xét rằng Tùy Đường là do tai nạn sau này mới bị mù, tương lai sẽ khỏi, lại sống giữa người thường, nên hai phương pháp ấy đều không thích hợp với nàng. Thế là sai Thừa Minh nghĩ cách khác.

Thừa Minh bèn nghĩ ra một cách đơn giản nhất: đem hơn hai ngàn chữ thông dụng trong ‘Huấn Toản Thiên’ khắc hết lên thẻ gỗ, cho Tùy Đường sờ học. Trước kia Tùy Đường vốn đã nhận biết một số chữ, với hiểu biết cơ bản về kết cấu và bút thuận, nên học cũng rất nhanh.

Mỗi chữ đều được khắc lớn bằng lòng bàn tay, dày như đồng tiền, kiểu chữ chọn là lệ thư. Sau khi phóng đại, đặc điểm của lệ thư càng rõ ràng: ngang thẳng, dọc đứng, các nét xiên duỗi rộng; nét ngang hơi lõm xuống, đầu và cuối cao hơn giữa; toàn thể cấu trúc dẹt, khoảng trắng đều đặn, khéo léo chỉnh tề. Tùy Đường sờ vào cảm nhận càng rõ, dễ dàng hình thành hình ảnh trong đầu.

Giữa trưa hôm nay vừa nhận được, tổng cộng có bốn rương sơn mài đen. Tỳ nữ khiêng khá vất vả, nàng cũng không gọi thị vệ, cứ thế dùng xe ngựa chở về Trường Trạch Đường.

Xe ngựa không đi được hành lang chín khúc, chỉ có thể vòng đường lớn. Khi ngang qua cửa sau thư phòng Chính Sự Đường, vừa hay bị Lận Tắc đứng bên cửa sổ trông thấy.

Lận Tắc vốn biết hôm nay Thừa Minh đưa chữ đến, mà hôm nay hắn cũng rảnh rỗi, vốn định sau khi nàng học xong thì đến đón, tiện mang luôn các rương về. Không ngờ người ta thế trận lớn vậy, căn bản không cần đến tay hắn. Ngay cả bữa trưa cũng dùng vội, vứt luôn bát đũa chạy đi nghịch mấy khối chữ gỗ kia.

Lúc này nàng vẫn đang chăm chú học chữ.

Từ hàng trăm chữ gỗ bày ra, nàng lựa chọn tới lui, cuối cùng chọn được hai chữ, rồi viết lên bàn.

“Thái, Kiêu.”

Mai Tiết nhận ra hai chữ này, thấy Tùy Đường chỉ sờ một lượt đã viết đúng trơn tru, không thừa không thiếu một nét, không khỏi tán thưởng thành lời.

“Thái, là yên ổn, vững chắc; Kiêu, là tự mãn.” Tùy Đường nói, “Hai chữ này cô đã nhận biết từ trước, nên chẳng có gì lạ.”

“Hai chữ này có hàm ý gì không? Nô tỳ thấy Điện hạ chọn mãi giữa đống chữ gỗ mới lấy ra chúng.”

“‘Thái’ là chữ trong tên Vệ Thái. Vệ Thái, tự là ‘Bất Kiêu’.”

Tùy Đường vuốt nhẹ hai khối chữ gỗ, nhớ lại năm đó, khi nàng buộc phải rời khỏi hoàng cung về ở ẩn tại Chương Hà, vị tướng quân hiểu thiên mệnh kia đã chẳng còn vẻ nóng nảy cuồng vọng năm xưa. Hắn thu liễm toàn bộ khí sát của võ tướng, đầu đội khăn lụa, mình mặc áo nho sinh. Nếu không phải đôi tay chắp tay hành lễ kia đầy vết chai sạn, đao thương chằng chịt, thì ai cũng tưởng hắn là tiên sinh dạy học ôn hòa thân thiện.

Hắn ba lần từ chối vương cung Nghiệp Thành, ba lần níu giữ công chúa. Ngày công chúa rời khỏi thành, hắn ngẩng đầu rơi lệ, nghẹn ngào luyến tiếc, nói rằng đã phụ ủy thác của tiên đế, một lòng trung thành đầy thành khẩn và hổ thẹn.

Thế nhưng, Tùy Đường đã từng thấy bộ mặt xưa kia của hắn, không hề như vậy.

Gương mặt năm xưa, tên gọi năm xưa.

“Vệ Thái khi ấy vốn không mang chữ ‘Thái’, chọn chữ này làm tên là từ mười năm trước.”

“Mười năm trước, là lúc tiên đế còn tại thế.” Mai Tiết như sực nhớ ra điều gì, thất thanh thốt, “Mười năm trước, ấy là năm Lệ Đế thứ mười lăm!”

Năm Lệ Đế thứ mười lăm, Trường An xảy ra hai đại sự.

Việc thứ nhất, Thái sư Phạm Hồng làm loạn triều chính, mười ba đạo chư hầu vào kinh phò vua. Chủ soái Đông Cốc quân là Lận Ung chém chết Phạm Hồng, danh chấn thiên hạ.

Việc thứ hai, nhân lúc Đông Cốc quân vào kinh ăn mừng, Lận Ung đắc ý kiêu ngạo, lơi lỏng cảnh giác, bị Vệ Thái phục kích ám sát, cùng trưởng tử tử trận tại Trường An. Sau đó thứ tử Lận Tắc mang mật tử xuôi nam, xuất kỳ bất ý tập kích Vệ Thái. Vệ Thái đại bại, Lận Tắc một trận thành danh.

Hai sự việc ấy, từ Lận Ung tử trận đến Vệ Thái chiến bại, đều là do kiêu binh mà ra. Thế nên khi trở về Ký Châu, Vệ Thái đổi tên thành “Thái”, chọn tự là “Bất Kiêu”, để lúc nào cũng nhắc nhở bản thân phải ung dung điềm tĩnh, không được tự mãn, hành sự phải cẩn trọng, trừ kiêu diệt táo.

“Vệ Thái nay đã năm mươi lăm tuổi, mười năm trước trải qua biến cố lớn, đổi tên lập chí, mười năm giữ lời răn ấy. Nếu bảo hắn vì muốn thay đổi cục diện mười ba châu mà đánh cược, chiếm đoạt Quán Lưu Hồ, cô tin. Nếu bảo hắn phái người ám sát cô để phá hỏng hôn sự giữa hoàng thất và Lận Tắc, cô cũng tin. Nhưng nói hắn vì bất mãn việc thiên tử phong tước Lận Tắc mà sai mật tử tàn sát bách tính trong thành Lạc Dương, cô tuyệt chẳng tin nửa phần.”

Tùy Đường buông khối chữ gỗ, đón lấy chén trà từ tay Mai Tiết, “Cứ cho là do Vệ Thái làm, vậy ngoài kia có ai nói kẻ giết người hiện đang ở đâu không?”

“Chừng như có một phần chạy thoát, còn lại đều đã chết. Những thi thể ấy cũng không phân được ai là nạn nhân, ai là hung thủ. Dù sao đều bị thiêu sạch ở bãi tha ma rồi.” Mai Tiết nghĩ một lát, lại nói tiếp, “Tư không và Tam Ty đều đã cử người tra xét, lục soát ba bốn lượt, không thấy kẻ khả nghi nữa. Huống hồ—”

Mai Tiết đảo mắt nhìn bốn phía, nói: “Việc lớn như vậy, theo tính cách của Tư lhông, hễ là kẻ đáng nghi thì tất cả đều sẽ bị xử quyết. Không tìm thấy, tức là của Vệ Thái, bất kể có phải hay không, tóm lại là đám mật thám ẩn náu lâu năm trong thành Lạc Dương này nay đã bị tiêu diệt sạch sẽ.”

“Cho nên đấy, chỉ để hả giận mà phải hy sinh cả một nhánh mật thám. Mật thám vốn quý báu, xâm nhập càng gian nan, Vệ Thái là người từng trải nỗi đau, đâu thể hành động nông nổi như thế.”

Mai Tiết nhìn công chúa của mình, lòng cảm khái trước sự nhạy bén của nàng, cúi đầu mỉm cười hiền hòa.

“Hơn bốn trăm người, đàn bà trẻ nhỏ đều có cả, thật quá tàn nhẫn.” Tùy Đường vừa nghĩ đến chuyện ấy liền cảm thấy ngực nghẹn, chỉ khẽ thở dài, xáo trộn chữ mộc trước mặt, rồi lại tự học lại từ đầu, gắng không để lòng bị cuốn theo.

“Điện hạ đừng phiền muộn nữa, mồng Một tháng sau, lão phu nhân đã mời mấy vị phu nhân thân quen lên Bạch Mã Tự dâng hương, chúng ta cầu phúc cho những vong hồn đó, mong họ sớm về Cực Lạc, kiếp sau được phú quý bình an.”

Đúng lúc ấy, trong tay Tùy Đường chạm đến một chữ “An”, nàng khựng lại hồi lâu, rồi mỉm cười nhẹ nhàng đáp lời.

*

Giữa trưa triều tan nơi Chính Sự Đường, buổi chiều chỉ còn lác đác vài người đến.

Đầu tiên là các thuộc thần trở về từ Kim Thành, Vũ Đô, Phù Phong, báo cáo tình hình sau khi hành động ở ba nơi. Vì tổng số người xử quyết ở ba vùng chưa đến ba trăm, lại tạo hiện trường như là tai nạn giữa thời thế rối ren này nên phản ứng đều nằm trong tầm kiểm soát, không gây náo động lớn.

Sau khi ba người ấy rời đi, Trịnh Hi và Mông Huy bước vào, xác nhận rằng sau hơn mười ngày, trải qua bốn đợt sàng lọc, các mật thám của Vệ Thái và U Mẫn đã bị quét sạch hoàn toàn. Dù còn kẻ khác ẩn thân, nhưng việc giết hơn bốn trăm người để làm gương cũng đủ khiến chúng tạm thời lánh mình. Kết hợp ý kiến Tam ty, có thể khôi phục lại phố phường, để dân chúng trở lại sinh hoạt bình thường.

Sau cùng là Lận Thử bước vào. Lận Tắc báo lại tình hình trên, dặn dò:

“Mọi thứ tuy đã trở lại như thường, nhưng đệ cũng không được lơi là. Ngày kia, mồng Một tháng sau, mẫu thân, Trưởng công chúa cùng các phu nhân triều thần đều sẽ đến Bạch Mã Tự dâng hương. Hai ngày ấy ta còn bận duyệt binh ngoài thành, chẳng rảnh rỗi chi, chức Chấp Kim Ngô giao cho đệ, an nguy cũng nhờ đệ vậy.”

“A huynh yên tâm, ta cam đoan đến một con muỗi cũng không để lọt vào.”

“Tháng Mười Một rồi, làm gì còn muỗi?” Lận Tắc phất tay đuổi hắn ra, rồi gọi Thuần Vu Hủ vào.

So với các thuộc thần trước đó, tinh thần phấn chấn, Thuần Vu Hủ lại có phần mệt mỏi. Theo sau y còn sáu nô bộc, hai người một tổ, khiêng ba rương gỗ tử đàn.

Mỗi rương dài hai thước, cao rộng một thước, quanh thân khắc hoa hải đường, chỉ khắc chìm, không khảm vàng bạc, đường nét rõ ràng mà giản dị.

Nô bộc rút lui, trong phòng chỉ còn lại hai người.

“Hôm nay là ngày nghỉ của ta, không thể để mai rồi hãy dọn sao?” Thuần Vu Hủ rót cho mình một chén trà, “Sớm biết thế, ta đã không đi cưỡi ngựa ngoài Tây giao.”

“Thuận tiện thôi, chỉ có ngươi là lắm lời.” Lận Tắc nhìn ba chiếc rương do mình thiết kế, lòng rất hài lòng.

“Ta nói thật, ngươi đúng là làm chuyện dư thừa. Thừa Minh đã quyết định đặt cả rương để dùng, ngươi lại không chịu. Bao nhiêu chính vụ chất đống, việc học của Điện hạ đã giao cho Thừa Minh rồi, cứ để hắn bận rộn là được.” Thuần Vu Hủ cũng nhìn mấy chiếc rương, cười khẩy, “Nói thật, bản vẽ của Thừa Minh tinh xảo hơn ngươi nhiều.”

Lận Tắc không bận tâm, mở từng rương một.

Bên trong rương chia làm ba hàng bốn cột, tổng cộng mười hai ô bằng nhau. Mỗi ngăn đều khắc chữ số từ “Nhất” đến “Tam thập lục”.

‘Huấn Toản Thiên’ là sách nhập môn cho việc học chữ, gồm hơn hai ngàn chữ, chia làm ba mươi tư quyển. Ba chiếc rương này, mỗi rương có mười hai ngăn trống, đánh số tương ứng với từng quyển. Lúc Điện hạ học thì lấy từng quyển một theo thứ tự, học xong lại xếp lại vào ngăn.”

Tại gian phía đông của Trường Trạch Đường, ba chiếc rương gỗ tử đàn được đặt sẵn, Lận Tắc dẫn Tùy Đường tới, để nàng lần từng ô, cảm nhận con số khắc trên đó.

“Cô hôm nay nhận được lễ vật này từ thầy Thừa Minh, đã mừng rỡ khôn xiết, không nỡ rời tay. Nhưng đến chiều lúc sắp xếp, cả bàn đầy ắp, muốn tìm một chữ phải mất nửa ngày, lòng nghĩ không biết có cách gì phân chia hợp lý hơn, ngươi thật đã nghĩ ra được rồi.” Tùy Đường vừa lần từng ngăn rương, vừa nói, “Sao ngươi lại nghĩ ra được thế? Thật sự rất tốt. Chúng chia thành ba mươi tư quyển đúng không? Vậy cô có thể học thuộc từng quyển, cần chữ gì thì lấy từ ô đó!”

“Thật là tốt quá! Mau, chúng ta đem chữ mộc sắp xếp vào thôi!” Vì quá vui mừng, động tác nàng mạnh mẽ hơn, xoay đầu suýt chạm vào mặt Lận Tắc, nhưng vì đứng dậy nhanh nên không chạm tới, chỉ nắm chặt lấy tay áo hắn, “Nhanh nào, cùng mang sang, để cạnh giường bên cửa sổ.”

Mi cong như trăng non, mắt ánh lên dưới lớp lụa trắng, môi hồng rạng rỡ, mỗi cử động đều vang lên tiếng ngọc đeo chạm nhau, mái đen như mây, điểm xuyết phụ kiện vàng lấp lánh hình chim loan.

Bóng tối phía sau nàng, nàng lại rực rỡ như ánh sao.

“Nhanh đi!”

Lận Tắc gạt tay nàng ra, cất lời trước khi nụ cười trên môi nàng tắt đi, “Điện hạ chờ đã, thần đi chuyển. Phiền người đi, thần phải chạy hai chuyến.”

Tùy Đường cười tươi kéo hắn lại.

“Làm gì vậy?” Lận Tắc quay đầu.

“Làm phiền Tư Không đưa cô tới rương đầu tiên đã.” Tùy Đường nắm lấy tay áo hắn, khẽ lắc lư, “Chút nữa ngươi đưa từng quyển cho cô, cô muốn tự tay đặt vào.”

Lận Tắc gật đầu đồng ý.

Ba mươi tư quyển, mỗi quyển sáu bảy mươi chữ, dù Lận Tắc thuộc lòng ‘Huấn Toản Thiên’, chữ đã được Thừa Minh khắc sẵn theo từng quyển, nhưng xếp gọn, phân loại, cũng mất đến hơn nửa canh giờ.

Tùy Đường chẳng biết từ khi nào đã ngồi bệt xuống đất, không còn dáng vẻ công chúa, xoa vai bóp lưng.

“Dậy đi, kẻo nhiễm lạnh.” Lận Tắc kéo rương gỗ về phía giá sách, quay lại thấy nàng đã nằm dài trên đất.

Tùy Đường chậm rãi chống tay, chợt thấy eo lưng căng lên, thân hình bị nhấc bổng khỏi mặt đất — nàng được Lận Tắc bế lên.

“Cảm ơn ngươi, tặng cho cô thứ tốt thế này.” Nàng ngồi bên giường nói.

“Vậy thần có thể xin chút thưởng không?”

“Ngươi cứ nói.” Tùy Đường đầy tự tin. Giờ nàng chẳng những biết tháo và cài đai lưng, đến buộc vạt áo hay cởi ra cũng không thành vấn đề.

“Thần với Điện hạ là quân thần, cũng là phu thê. Bên ngoài cứ xưng hô quân thần, nhưng khi về phòng riêng, có thể gọi tự nhiên một chút không?” Lận Tắc cười, “Điện hạ cứ Tư Không trước Tư Không sau, nghe xa cách quá. Hay là đổi một cách gọi khác?”

“Gọi là gì?”

Phu quân?

Lang quân?

Tùy Đường thử thầm trong lòng, mặt bỗng đỏ bừng. Cách gọi ấy, nàng nhất thời chẳng thể nói ra.

“Thần tự là Thần Cốc, trong tộc xếp hàng thứ ba.”

“Thừa Minh tiên sinh từng giảng qua, Tắc là thần ngũ cốc, vậy chữ tự của Tam lang là từ đó mà ra, đúng không?”

Ánh nến nơi Đồng hạc đài lập lòe, phụ nhân dưới đèn tươi tắn kiều diễm, “Nói đi chứ, cô nói có đúng không?”

“…Đúng!”

Một tiếng “Tam lang” vang lên, nam nhân cố nén nghẹn ngào, giọng khàn đi, đỏ ửng từ cổ đến mặt.

Phụ nhân lại gọi rất tự nhiên.

“Tam lang, cô giúp ngươi thay y phục…” Khi bình minh ló dạng, nàng từ trong chăn duỗi tay, loay hoay tìm đai lưng của hắn, mãi vẫn chưa cài xong.

Lận Tắc đẩy nàng trở lại trong chăn, “Hai ngày tới ta phải ra ngoài thành duyệt binh, nàng chăm sóc bản thân thật tốt. Ngày mai ta đến Bạch Mã Tự đón nàng.”

Tùy Đường kéo kín chăn, mơ hồ gật đầu, “Tam lang cũng phải tự chăm sóc mình.”

Lận Tắc hôm ấy rời thành, đi qua băng sương trắng như ánh trăng, nhìn vầng dương lên mà vẫn cảm thấy không sánh bằng phụ nhân rực rỡ kia. Hai ngày chỉ mong nhanh kết thúc duyệt binh, đến Bạch Mã Tự đón nàng về cùng.

Nhưng duyệt binh chưa kết thúc, mồng Một buổi trưa, đã nhận được tin Tùy Đường bị thích khách ám sát.

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.