Lần nữa quay lại huyện Chính Đức, cảm giác hoàn toàn khác với lần đến đây tham gia khóa huấn luyện trước đó. Cô sợ Lý Phùng Trì xảy ra chuyện. Trình Kính Giai sống rất rõ ràng, thích gì ghét gì, trong thế giới của cô đều phân biệt rạch ròi. Còn Lý Phùng Trì… là một tai nạn. Ban đầu đúng là cô chỉ bị thu hút bởi vẻ ngoài của cậu. Tiếp xúc rồi mới phát hiện: cậu nghèo, cao ngạo, tính tình tốt, nhưng miệng thì độc. Thế mà vẫn ngây thơ tới mức chỉ vì một câu tỏ tình mà ngoan ngoãn tránh xa cô, tự mình cố gắng để xứng đáng rồi mới dám đường đường chính chính cho cô một màn tỏ tình đầy nghi thức. Nhưng yêu thích thì đâu phân biệt xứng với không xứng. Cô thật sự không biết phải giải thích với cậu thế nào. Thế mà vừa nghe cậu xảy ra chuyện, cô lại không
Trình Kính Giai thần kinh căng như dây đàn.
Đầu óc rối như cháo, mọi suy nghĩ bết dính vào nhau, không sao suy luận được gì rõ ràng.
Tim đập liên hồi trong lồng ngực, từng nhịp một như bóp chặt lấy sinh mệnh của cô.
Khuôn mặt ấy.
Cộng thêm cái kiểu dửng dưng, thờ ơ một cách khó chịu đó.
Tất cả đều đâm trúng điểm thẩm mỹ của cô.
Thực tế lại rất hoang dã - dám bóp cổ cô để hôn một cái.
Trong các mối tình trước đây của cô, tình trạng như họ bây giờ - không vạch rõ ranh giới, cứ mập mờ như thế thì đã được coi là đang yêu rồi.
Vì cô vốn không định chịu trách nhiệm cho cảm xúc này.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-thu-sac-hoa-hong-uy-nhi-ngat/2852218/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.