"Thất tướng quân của ta, nữ nhân sớm muộn gì cũng phải xuất giá, Vương gia có thể tiếp nhận cô, đừng nên cố chấp!"
Lưu Duẫn liếc nhìn phía sau Thất Thất, vò đầu bứt tai, bất giác nhíu mày.
"Vương gia đâu?"
"Vương gia tất nhiên ở doanh trại rồi." Thất Thất tức giận nói "Mau mau về đi, bằng không hãy cùng tôi rời khỏi sa mạc!"
Thất Thất nói xong lại trở về chỗ cồn cát có bóng râm, ngồi xuống, Lưu Duẫn không thấy Vương gia đâu, có hơi sốt ruột, bước tới kể với Thất Thất "Thất tướng quân, cô biết không? Tam Vương gia đích thân ra ngoài tìm cô đấy, hơn nữa ngài ấy đi quá gấp, trên người không mang theo nước."
Uy Thất Thất nghe xong, lập tức giật mình, sững sờ nhìn Lưu Duẫn, hồi lâu không có phản ứng gì, chẳng lẽ Lưu Trọng Thiên điên rồi sao? Không mang theo nước tiến vào sa mạc tìm cô, vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết sao? Vì thế lo lắng hỏi "Vương gia đi bao lâu rồi?"
"Hơn ba canh giờ rồi, thời tiết nóng nực thế này… Nếu Vương gia xảy ra chuyện gì, cô sẽ trở thành tội nhân của Đại Hán…" Lưu Duẫn nói không nổi nữa, sắc mặt vô cùng khó coi.
Khoảnh khắc khi Uy Thất Thất nghe nói Lưu Trọng Thiên đích thân tiến vào sa mạc kiếm tìm cô, trong lòng bỗng có một tia cảm động không sao kể xiết. Cuộc sống ở Đại Hán này cô không có người thân, vậy mà còn có người quan tâm cô như thế, bất kể Lưu Trọng Thiên xuất phát từ mục đích gì, Thất Thất cũng cảm kích chàng tận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-chien-gianh-hong-nhan-dai-han-nu-tuong-quan-dau-tri-cung-tam-vuong-gia/2467193/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.