🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Tạ Ngọc Uyên lạnh lùng cười: “Tôn Phú Quý, phụ mẫu ngươi bắt nạt ta, ngươi cũng giúp ta đòi công bằng sao?"

"Chắc chắn rồi."

Tôn Phú Quý tự tin nói: “A Uyên muội muội, dù sao ta cũng là ca ca của muội, ca ca bảo vệ muội là lẽ đương nhiên."

Trên mặt Tạ Ngọc Uyên không xuất hiện vẻ cảm động như mong đợi, mà là nét mặt bình thản.

Tôn Phú Quý định thêm lửa: “A Uyên muội muội, ta thật lòng đối tốt với muội, sau này ta nhất định sẽ thi đỗ tú tài, chỉ cần muội đồng ý... gì ta cũng nghe theo muội."

Tạ Ngọc Uyên lúc này mới hiểu rõ tâm tư thật sự của hắn, hóa ra định diễn vở tình huynh duyên muội đây mà. Chưa kể nàng thấu rõ lòng dạ hắn, chỉ nhìn gương mặt không khác gì đầu heo đó... Thật không biết Tôn Phú Quý lấy đâu ra tự tin đó.

"Phú Quý ca, ông bà nhà ngươi ghét ta tận xương tủy, cho dù ta muốn, họ cũng không đồng ý đâu."

"Có chứ, có chứ, họ đồng ý còn không kịp ấy."

Tôn Phú Quý bước tới một bước, ánh mắt cứ như dính vào người nàng: “Bà nói rồi, nếu muội chịu, ngày mai Tôn gia sẽ nhờ người đến làm mối."

Nàng đã nói mà, với chỉ số thông minh của Tôn Phú Quý, hắn không thể nghĩ ra mỹ nam kế, chắc chắn là có người xúi bẩy sau lưng. Hóa ra, lại là hai lão già đó!

Dụ nàng về Tôn gia, chẳng khác nào nắm cha nàng trong tay lần nữa, tiện thể khống chế cả nàng.

Đúng là tính toán tinh vi.

Biểu cảm trên mặt Tạ Ngọc Uyên khó giữ được nữa, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng cần phải giữ.

"Tôn Phú Quý, về nói với ông bà nhà ngươi, ngưỡng cửa Tôn gia cao quá, ta là đứa không biết cha mình là ai nên không dám trèo cao."

Mặt Tôn Phú Quý lập tức biến sắc.

"Sao lúc trước còn tốt, bây giờ A Uyên muội muội lại trở mặt rồi?"

"A Uyên muội muội, lời muội nói xa cách quá rồi. Cái gì mà trèo cao không trèo cao, chúng ta lớn lên bên nhau, tình cảm khác người ngoài, ta không bao giờ khinh thường muội."

Tạ Ngọc Uyên suýt bật cười.

Hóa ra trong lòng Tôn gia, ngay cả việc tung ra thằng cháu này cũng là một sự bố thí cho nàng.

"Tôn Phú Quý, ngươi không khinh ta, nhưng ta khinh ngươi, không chỉ khinh, mà còn khinh đến tận cùng. Chưa nói đến chuyện ngươi thi được tú tài hay không, dù có thi đỗ rồi thì sao?"

Mặt Tôn Phú Quý đỏ bừng lên: “Ngươi... ngươi... đừng có nể mặt cho rồi mà không biết nhận, bao người tranh nhau làm vợ tú tài của ta đó."

Tạ Ngọc Uyên môi nhếch vẻ khinh miệt, quay đầu bước đi.

Đó là người khác, không phải nàng!

Dù Tôn Phú Quý không thông minh nhưng cũng còn mắt, sự khinh bỉ trong ánh mắt của Tạ Ngọc Uyên, hắn nhìn thấy rất rõ ràng.

Cháu à, nếu con tiện nhân này không ưng ý cháu thì cháu cứ c**ng b*c nó cho ta. Phá thân nó rồi, ta xem nó còn ngang ngược được bao nhiêu. Đến lúc đó, ta bảo nó làm tròn, nó làm tròn; bảo nó làm vuông, nó phải làm vuông cho ta.

Tôn Phú Quý thầm nghĩ, bà ơi, bà đoán không sai chút nào.

Tạ Ngọc Uyên, ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa.

Tạ Ngọc Uyên cảm giác có đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chăm chăm vào mình từ phía sau, cảm giác ớn lạnh từ xương sống bốc lên.

Vừa định quay đầu, nàng đã bị đập mạnh vào lưng, tiếp đó, một đôi tay mập mạp bịt kín miệng nàng, kéo nàng vào ruộng cải dầu.

"Ưm... ưm... ưm..."

Nàng cố gắng giãy dụa, Tôn Phú Quý tức giận túm chặt tóc nàng, tay hắn vừa to vừa mạnh, nàng không thể vùng ra được.

Tạ Ngọc Uyên bị hắn giật đến đau cả da đầu, nhưng trong lòng lại không hề hoảng loạn.

Trong tay áo nàng có giấu một chiếc kim bạc, tay nàng đã chạm đến nó, chỉ chờ thời cơ.

Tôn Phú Quý kéo nàng vào ruộng cải dầu, không chút do dự đè lên.

Tạ Ngọc Uyên định giơ kim trong tay lên, thì bỗng Tôn Phú Quý toát mồ hôi lạnh, ôm ngực, loạng choạng vài cái rồi "phịch" một tiếng, ngã nhào xuống đất.

Tạ Ngọc Uyên kinh ngạc nhìn Tôn Phú Quý "nói đau là đau, nói chết là chết" kia. Nàng còn chưa kịp ra tay.

"Tạ tiểu thư, mau về đi, con lợn này giao cho ta xử lý."

Tạ Ngọc Uyên dụi mắt nhìn người áo đen trước mặt, chỉ lộ đôi mắt, trong lòng cảm thấy ấm áp: "Cảm ơn."

Nàng phủi đất cát trên người, rồi nhanh chóng chạy đi. Chạy được vài chục trượng, nàng không nhịn được quay đầu nhìn lại, lạ thật, sao người áo đen biết nàng gặp nguy hiểm?

*

Tôn gia

Tôn Lan Hoa đang cao hứng ba hoa: "Bà à, bà cứ yên tâm, con tiện nhân đó vừa nhìn thấy ca ca con là mắt sáng rực, đi đường còn không vững, chuyện này chắc chắn thành."

"Thật sao?" Mắt Tôn lão nương sáng lên.

"Sao lại không thật." Tôn Lan Hoa nhướng mày, đầy vẻ đắc ý: "Con tiện nhân đó lúc ở nhà mình đã hay bám theo ca ca con, chắc chắn là thích từ lâu rồi. Huống chi ca ca con tương lai là tú tài, con gái nào ở Tôn gia trang này lại không muốn làm vợ tú tài chứ?"

Tôn lão nương đập đùi cái đét: "Vậy thì tốt rồi. Đợi mang nó về, ta ép nó nộp bạc ra, lúc đó bà đây cho con thêm một bộ đồ cưới, để con gả đi đàng hoàng, nở mày nở mặt."

Sắc hồng trên mặt Tôn Lan Hoa còn chưa kịp xuất hiện thì ngoài sân đã có người la lên: "Mau ra mà xem, Tôn Phú Quý bị l*t s*ch treo trên cây kia kìa."

"Cái gì?"

Hai bà cháu Tôn gia sợ đến rụng tim, lảo đảo chạy ra ngoài.

"Chậc chậc chậc, cả người trắng bệch, nuôi cũng tốt đấy chứ."

"Chỉ có điều chỗ đó hơi nhỏ."

"Đắc tội thần thánh phương nào mà bị treo lên đánh, mọi người nhìn xem trên lưng hắn viết gì vậy?"

"Ta không biết chữ, ai biết đọc thì đọc đi."

"Ông ơi, viết là hai chữ 'dâm côn'."

"Cha là dâm côn, con cũng là dâm côn, trên không ngay, dưới chẳng thẳng, đứa này chắc cướp đàn bà với cha nó nên mới bị đánh đây rồi."

"Chỉ cái thứ đó của hắn, mềm oặt, nhỏ xíu như cái tăm ấy, lấy xỉa răng cũng chẳng đủ."

"Hahahaha..."

Tôn lão nương cố sức chen qua đám đông, khi đến gốc cây, ngẩng đầu nhìn thì suýt ngất.

Đứa cháu cưng của bà đang sùi bọt mép, mắt lật ngược, chỉ còn thở vào mà không thở ra, hai chân đung đưa, y hệt như con quỷ treo cổ.

"Cháu trai của ta ơi..."

Trước mắt bà tối sầm, ngã gục xuống.

Tạ Ngọc Uyên chạy một mạch về nhà lang trung. Ngẩng đầu, thấy Trương lang trung đứng trong sân, tay chắp sau lưng, ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm. Nàng cúi đầu, bước tới: “Cảm ơn sư phụ đã cứu mạng."

Trương Hư Hoài: "Tự dưng đến nhà Lý Chính làm gì?"

Tạ Ngọc Uyên cười khổ, biết không giấu được, đành thẳng thắn nói rõ: "Con muốn nhờ Lý Chính đại nhân mua một căn nhà trên trấn, để sau này ra nghề có thể đưa phụ mẫu lên trấn, sống cuộc sống thanh nhàn."

"Để tránh Tôn gia ư?"

"Vâng." Tạ Ngọc Uyên gật đầu, cũng là để tránh Tạ gia. 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.