Ba chị em Tôn gia bị lời nói của hai người kia dọa đến mặt trắng bệch, chân run lẩy bẩy. Tôn đại tỷ thấy tình hình không ổn, môi run rẩy nặn ra một nụ cười gượng: “Hà tất phải làm thế, đều là người cùng làng, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp." Tôn nhị tỷ, Tôn tam tỷ vội vàng gật đầu lia lịa, sợ đến mức không dám hé răng.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, rồi lặng lẽ rút lui.
Cao Trọng bước lên một bước, chắp tay cúi đầu với Trương Hư Hoài: “Đa tạ lang trung đã ra tay giúp đỡ."
Trương Hư Hoài chỉ vào Tạ Ngọc Uyên: "Ta giúp là giúp nó, không phải ngươi. Là nam nhân thì đừng có mềm lòng, bảo vệ tốt thê tử con cái mới là việc chính đáng."
Nói xong, đầu ông lắc lư, râu cũng vểnh lên, để lại cho mọi người một bóng lưng kiêu ngạo.
Tạ Ngọc Uyên khẽ nhướng đôi mày thanh tú, nghĩ thầm, sư phụ tuy nói năng không hay, nhưng lòng lại tốt, sau này mình phải hiếu thảo với sư phụ cho đúng nghĩa mới được.
Cao Trọng bị nói đến xấu hổ, trong lòng thầm thề, lần sau nếu Tôn gia có đến gây chuyện, hắn nhất định sẽ không để bọn họ mở miệng.
Nhưng lần mà Cao Trọng dự liệu đó lại không bao giờ đến.
Ba chị em Tôn gia trở về, kể lại chuyện gặp lang trung, hai ông bà Tôn gia lập tức biến sắc.
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhỡ đâu.
Nhỡ đâu lang trung thực sự tiết lộ chuyện cho quan huyện, thì bọn họ đúng là phải ngồi tù.
Hai người già nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909034/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.