Tạ Ngọc Uyên liếc nhìn A Cửu đang sững sờ, lạnh lùng hừ một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Mọi người nhìn bộ dạng lấm lem của nàng, không ai dám cản, vội vàng tránh đường.
Lúc này, lang trung râu bạc mới bước từng bước nặng nề, thở hồng hộc chạy đến.
Khi lướt qua nhau, ánh mắt Tạ Ngọc Uyên liếc nhìn ông một cái, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Hóa ra là ông ta!
Tiền lang trung phát huy tinh thần không sợ bẩn, không sợ hôi, kéo lấy một cánh tay của Trần thiếu gia, đặt ba ngón tay lên.
Đợi tiếng th* d*c dần lắng lại, ông mới vuốt râu: “Nôn ra được là tốt, không sao, không sao."
Tạ lão gia đành cắn răng tiến tới: “Tiền lang trung, cậu ấy làm sao thế?"
Tiền lang trung nghiêng đầu không nói, cầm lấy hai tay của Trần Thanh Diễm đặt lên mũi ngửi ngửi.
Sau đó nhặt một chiếc đũa từ dưới đất, không ngại bẩn bới bới đống nôn mửa, rồi vứt đũa đi, chắp tay sau lưng đi đến bàn tròn, nhìn bên này, ngó bên kia.
Khi mọi người còn chưa hiểu ông ta định làm gì, Tiền lang trung chậm rãi mở lời.
"Thiếu gia này buổi chiều ăn hồng, buổi tối lại ăn cua lạnh, hai thứ này ăn chung là đại kỵ. Nhẹ thì nôn mửa, đau bụng, tiêu chảy, nặng thì sốc độc tử vong. May mà hắn tự nôn ra được, giữ lại mạng sống, nếu không thì khó nói lắm! Tạ lão gia, lão phu nhân, may mắn lắm!"
Sốc độc tử vong?
Lão phu nhân choáng váng, không chịu nổi nữa, “Á" một tiếng rồi ngã ngửa ra sau.
"Lão
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909063/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.