La ma ma lắc đầu: "Không biết."
"Thiệu di nương có làm ầm lên không?"
"Không có."
"Vậy chắc là chuyện quan trọng."
La ma ma không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt đột nhiên trở nên trầm trọng: "Tiểu thư, trong lòng ta cứ không yên, không hiểu sao vị ấy lại nghĩ đến Quý phi nương nương. Nương nương mất không chỉ một, hai năm, đến cỏ trong cung Trường Xuân có khi cũng đã cao tới nửa thân người rồi."
Tạ Ngọc Uyên giật mình, kiếp trước hay kiếp này nàng đều chưa từng nghĩ đến vấn đề này, thật sự khiến nàng cũng phải cứng họng.
"Có lẽ cô mẫu trên trời thấy con cháu Cao gia sa sút, đến trước hoàng đế khóc lóc một trận chăng."
La ma ma nghe đến đó, quay lưng lại lau hai hàng nước mắt: "Quý phi nương nương là người tốt thế mà sao lại đi sớm thế, nếu bà ấy để lại một đứa con, dù là trai hay gái, thì Cao gia cũng đâu đến nỗi sa sút thế này."
Khi Cao Quý phi qua đời, Tạ Ngọc Uyên vẫn chưa ra đời, nên nàng gần như chẳng biết gì về chuyện đời trước. Chỉ nghe La ma ma kể về những ngày Cao gia hiển hách, Quý phi nương nương độc sủng hậu cung, đến hoàng hậu cũng phải kính nhường ba phần.
Nhưng người đã không còn, nghĩ về thời huy hoàng của tổ tiên cũng chẳng ích gì.
Tạ Ngọc Uyên nhẹ giọng nói: "La ma ma, nước nguội rồi, ta muốn lên."
"A Bảo, Như Dung, vào giúp tiểu thư lên."
Không ai đáp lại.
"Hai nha đầu này chết ở đâu rồi?" La ma ma lẩm bẩm một câu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909075/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.