La ma ma lắc đầu: "Không biết."
"Thiệu di nương có làm ầm lên không?"
"Không có."
"Vậy chắc là chuyện quan trọng."
La ma ma không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt đột nhiên trở nên trầm trọng: "Tiểu thư, trong lòng ta cứ không yên, không hiểu sao vị ấy lại nghĩ đến Quý phi nương nương. Nương nương mất không chỉ một, hai năm, đến cỏ trong cung Trường Xuân có khi cũng đã cao tới nửa thân người rồi."
Tạ Ngọc Uyên giật mình, kiếp trước hay kiếp này nàng đều chưa từng nghĩ đến vấn đề này, thật sự khiến nàng cũng phải cứng họng.
"Có lẽ cô mẫu trên trời thấy con cháu Cao gia sa sút, đến trước hoàng đế khóc lóc một trận chăng."
La ma ma nghe đến đó, quay lưng lại lau hai hàng nước mắt: "Quý phi nương nương là người tốt thế mà sao lại đi sớm thế, nếu bà ấy để lại một đứa con, dù là trai hay gái, thì Cao gia cũng đâu đến nỗi sa sút thế này."
Khi Cao Quý phi qua đời, Tạ Ngọc Uyên vẫn chưa ra đời, nên nàng gần như chẳng biết gì về chuyện đời trước. Chỉ nghe La ma ma kể về những ngày Cao gia hiển hách, Quý phi nương nương độc sủng hậu cung, đến hoàng hậu cũng phải kính nhường ba phần.
Nhưng người đã không còn, nghĩ về thời huy hoàng của tổ tiên cũng chẳng ích gì.
Tạ Ngọc Uyên nhẹ giọng nói: "La ma ma, nước nguội rồi, ta muốn lên."
"A Bảo, Như Dung, vào giúp tiểu thư lên."
Không ai đáp lại.
"Hai nha đầu này chết ở đâu rồi?" La ma ma lẩm bẩm một câu, vén rèm bước ra.
Tạ Ngọc Uyên đợi một lát, vẫn không có động tĩnh, vội gọi: "Ma ma..."
Đáp lại nàng chỉ có tiếng lá cây ngoài cửa sổ lay động.
Cổ họng Tạ Ngọc Uyên khô khốc, cảm giác bất an dâng lên, nàng vội vàng leo ra khỏi thùng nước, lập tức lau người, mặc bộ trung y vào.
Vừa mặc xong, trước mặt chợt lóe lên một bóng đen, người đó ra tay nhanh như chớp điểm vài huyệt đạo trên cơ thể nàng.
Sau đó, hắn nhấc nàng lên vai, chỉ mấy bước đã lướt khỏi phòng.
Ánh sao thưa thớt, bóng tối mịt mờ.
Tạ Ngọc Uyên mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ sau này bằng mọi giá phải mua thêm hai thị nữ biết chút võ nghệ để bên cạnh.
Người áo đen phi người trên mái nhà, cuối cùng nhảy vào một khu vườn đầy cây quế.
Khu vườn xanh um, không hề có chút dấu hiệu của sự tàn úa, dưới tán cây quế, một nam tử mặc áo xám đứng đưa lưng về phía nàng, bóng lưng toát lên sự lạnh lùng.
Nghe thấy động tĩnh, hắn từ từ quay lại, biểu cảm trên mặt có phần dịu đi.
Tạ Ngọc Uyên bỗng sững người.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy tim đập nhanh đến thế, như bị một bàn tay giữ chặt, lắc mạnh lên xuống.
Có lẽ cảm giác này giống như bị sét đánh ngang tai.
Ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên gương mặt hắn – anh tuấn, lạnh lùng, gương mặt có đường nét sắc sảo như được tạc.
Đôi mắt sâu thẳm, ánh lên những đốm sáng nhỏ.
"Tạ Ngọc Uyên, không gặp lâu rồi, ngươi vẫn khỏe chứ?"
Khỏe cái đầu nhà ngươi!
Tạ Ngọc Uyên muốn chửi thề, phát hiện môi có thể động đậy nhưng không ra tiếng, giận đến nỗi trừng mắt nhìn hắn.
Lý Cẩm Dạ thấy dáng vẻ giận dữ của nàng thì bật cười, tiến lên một bước, đưa tay điểm vài huyệt đạo.
"Khỏe cái đầu ngươi, thử nghĩ xem một thiếu nữ đang tắm giữa đêm khuya, vừa mặc xong quần áo đã bị người ta bắt đi? May mà ta gan lớn, không thì bây giờ thứ ngươi thấy ta đã là cái xác chết rồi, chết vì sợ hãi đấy!"
Nửa khuôn mặt Thanh Sơn bị che bởi tấm khăn đen, chỉ để lộ đôi mắt lớn kinh hãi, thầm nghĩ: Tạ Tiểu thư thật biết kể tội, hắn rõ ràng chẳng làm gì.
Lý Cẩm Dạ mỉm cười.
"Cười cái gì? Lúc đi thì không từ mà biệt, bây giờ mời ta đến lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như này."
Tạ Ngọc Uyên giận dữ: "Ngươi có mặt mũi nào cười chứ?"
Lý Cẩm Dạ nhíu mày, nha đầu này nửa năm không gặp, dáng người không lớn lên, nhưng tính nết lại lớn hơn, giống hệt vị sư phụ nóng nảy của nàng.
Nếu không phải do lang trung Dương Châu vô dụng, hắn cũng chẳng cần phải dùng cách này đưa nàng đến.
"Theo ta."
"Ngươi bảo ta theo thì ta theo à, ngươi là ai? Còn chưa dạy dỗ ta tử tế, đã tự xưng là tiểu sư phụ."
Vai bỗng trĩu xuống.
Một chiếc áo choàng dài phủ lên vai, Tạ Ngọc Uyên ngước đầu, trong lòng khẽ rung động, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu hun hút như nhuốm mực của tiểu sư phụ.
Đối diện, Lý Cẩm Dạ lập tức xoay người.
Chân Tạ Ngọc Uyên lại thành thực bước theo, đi qua mấy bậc thang, nàng cúi đầu nhìn chiếc áo choàng trên người, đôi mày thanh mảnh lập tức nhíu chặt.
Dựa vào những gì nàng chứng kiến kể từ khi trở lại Tạ phủ một tháng nay, khu vườn này tuyệt đối không phải nơi người bình thường ở, chiếc áo choàng này cũng không phải vật của kẻ tầm thường.
Hắn rốt cuộc là ai?
Sao lại xuất hiện ở Dương Châu?
Hai người lên tầng hai, Lý Cẩm Dạ đẩy cửa bước vào, chỉ vào người nằm trên giường nói: "Tạ Ngọc Uyên, giúp ta chữa khỏi cho hắn."
Lúc này, ánh đèn chiếu vào gương mặt Lý Cẩm Dạ, Tạ Ngọc Uyên nhìn thấy rõ sống mũi cao và đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Hắn trông có vẻ đã trưởng thành hơn.
Tạ Ngọc Uyên thu lại ánh nhìn, cầm cây đèn cầy lại gần giường.
Nam tử nằm trên giường nhắm nghiền mắt, khuôn mặt trắng nhợt nhuốm sắc xanh, nếu nhìn kỹ sẽ thấy thêm chút sắc đen, đôi môi mỏng hồng hào giờ đã chuyển sang tím đen.
Nếu không phải vì vẻ anh tuấn, thật dễ nhầm tưởng là đã gặp phải ma.
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên lướt qua tà áo người đó, đôi mắt trầm xuống. Trên áo có thêu những nhành trúc xanh, nếu nàng nhớ không nhầm, người này đã từng đến Tôn Gia Trang.
Sau khi gặp hắn, sư phụ nàng cũng bỏ đi mà không từ biệt.
Nghĩ đến đây, nàng ngước nhìn Lý Cẩm Dạ, không nói lời nào.
Bị nàng nhìn chằm chằm, Lý Cẩm Dạ đành nói: "Đây là bạn tốt nhất của ta."
"Hắn là ai? Ngươi là ai?" Tạ Ngọc Uyên nhướng mày, khuôn mặt hiện rõ vẻ "ngươi không nói, ta không chữa".
Lý Cẩm Dạ cúi đầu.
Từ góc độ của Tạ Ngọc Uyên, hắn như thể thất vọng cúi xuống, khuôn mặt vốn có chút do dự giờ lại lộ ra thêm nhiều.
Tạ Ngọc Uyên cảm thấy như ai đó bấu mạnh vào phần mềm yếu nhất trong tim mình.
"Hắn bị trúng độc. Độc đã vào được một canh giờ, chưa xâm nhập tâm mạch, loại độc này gọi là Ô Đầu, qua thêm hai canh giờ nữa, thần tiên cũng không cứu nổi."
Trong mắt Lý Cẩm Dạ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nhấc mắt lên, chỉ còn một vẻ điềm nhiên như không.
"Nửa năm không gặp, y thuật của ngươi tiến bộ không ít, chưa cần nhìn kỹ đã biết hắn trúng độc gì."
"Tiểu sư phụ, ngươi hợp với vẻ cao lãnh hơn, nịnh hót là sở trường của sư phụ ta."
Trán Lý Cẩm Dạ nổi gân xanh, nghiêng người tới trước: "Cứu được không?"
"Loại độc này so với thứ ngươi trúng năm xưa không đáng là gì, có thể cứu."
Tạ Ngọc Uyên liếc hắn một cái: "Tiểu sư phụ, trước khi cứu hắn, thân phận của hắn không nói cũng được, nhưng ít nhất ngươi cũng phải cho ta biết ngươi là ai."
"Sao lại không nói thân phận ta được, Tạ Ngọc Uyên, thế là không công bằng!"
Trên giường, Tô Trường Sam chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt, đôi mắt linh động. Nếu không phải giọng nói yếu ớt, thì trông hắn không khác gì người bình thường.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.