Hai người hàn huyên vài câu rồi câu chuyện cũng đến hồi kết. Cố thị không biết rõ đông tây nam bắc của Kinh thành, lại càng không hiểu về những gia đình quyền quý nơi đây, chỉ sợ nói sai, lại sợ bị người ta chê cười, trong lòng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Lúc này, Cao thị dẫn theo Tạ Ngọc Uyên thong thả bước vào.
Cố thị vội cười nói: "Đệ muội à, muội đến rồi. Đây là Quản phủ đại phu nhân Thôi thị. Đại phu nhân, đây là đệ muội của ta."
Thôi thị nhìn thấy Cao thị, cố nén sự kinh ngạc trong lòng, cười chào: "Nhị phu nhân an khang."
Cao thị mỉm cười nhẹ nhàng, dịu giọng: " Thôi đại phu nhân, lão phu nhân nhà quý phủ vẫn an khang chứ?"
Thôi thị thoáng ngạc nhiên rồi lại cười: "Đa tạ Nhị phu nhân vẫn nhớ đến, lão phu nhân đã bảy mươi tuổi, nhưng răng vẫn còn khỏe, mỗi bữa vẫn uống được hai ly rượu nhỏ."
Cao thị mỉm cười: "Khi ta còn là cô nương, lão phu nhân có thể uống nửa cân rượu mỗi bữa, thật chẳng thua gì nam nhân. Gần hai mươi năm trôi qua rồi, bà vẫn uống giỏi như thế."
Thôi thị trước khi đến cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, biết rõ Nhị phu nhân là người nhà Cao gia, vội cười đáp: "Nhọc cho Nhị phu nhân còn nhớ đến, lão phu nhân cũng từng nói, trên đời này thứ gì cũng có thể bỏ được, chỉ riêng rượu là không bỏ được, e rằng sẽ mang theo đến tận quan tài."
Cao thị cười nói: "Lão phu nhân sống thoải mái như vậy, thật khiến người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909138/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.