Đông Mai nhìn sắc mặt phu nhân, cúi đầu im lặng đứng một bên.
Những lời nhị phu nhân nói không sai chút nào, chỉ sợ lão phu nhân vẫn còn đắm chìm trong những oán hận xưa kia, lại làm ra điều gì dại dột.
Thế tử phủ Vệ Quốc Công cũng đã đích thân đến rồi, tam gia thật sự đã khác xưa!
*
"Đệ muội!"
Cao thị từ từ quay lại, bước chân cố ý chậm lại một chút: "Đại tẩu có chuyện gì sao?"
Cố Thị ngập ngừng một lúc rồi nói: "Đệ muội à, nhà Quản gia gia phong tốt như vậy, không biết có thiếu gia nào thích hợp không nhỉ. Ngọc Hồ mười bảy tuổi rồi, đến nay vẫn chưa có nhà nào, trong lòng ta nóng như lửa đốt. Ở kinh thành ta chẳng biết gì, mắt như mù, đệ muội trước đây cũng là người từ đại tộc, quen biết nhiều người hơn ta.”
Cao thị nghĩ một lúc rồi đáp: "Quản gia đang nói chuyện cưới hỏi với tam đệ, còn nhị tiểu thư thì không thích hợp. Ta rời khỏi kinh thành gần hai mươi năm, vật đổi sao dời, mà thân phận ta bây giờ... Tạ Diệc Đạt ở kinh thành làm quan ba năm, quen biết cũng không ít, đại tẩu có thể thử hỏi thông qua hắn."
Cố Thị nhìn bóng lưng bà, nghĩ bụng: "Cao thị này sao chẳng buồn gọi phu quân mình là “nhị gia” thế?”
"Đại phu nhân?" Từ sau tán cây, Thiệu thị duyên dáng bước ra.
Cố Thị vừa thấy là bà ta, sắc mặt lập tức sầm xuống: "Thẩm di nương tìm ta có việc gì?"
Thiệu thị dường như không để ý đến nét lạnh lùng trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909139/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.