🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Tạ Thừa Quân: “Mẫu thân nói rõ xem là thấy gì?”

Cố thị: “Bao nhiêu năm nay, lão phu nhân và nhị gia chẳng phải luôn muốn bảo vệ nương con nhà họ sao?”

Tạ Thừa Quân vén áo đứng dậy: “Càng bảo vệ càng không ra gì, đến mức sắp gây ra mạng người rồi.”

Cố thị vội chắn trước mặt: “Con định đi đâu?”

Tạ Thừa Quân: “Con đi tìm tổ phụ, chuyện này không thể để mặc người ta đảo lộn trắng đen, con nhất định phải…”

Cố thị giận đến siết chặt tay con trai: “Nhất định phải làm gì? Con nhất định phải làm gì?”

Tạ Thừa Quân và Tạ Ngọc Hồ cùng lên tiếng: “Mẫu thân?”

Cố thị giật giật khóe miệng: “Các con đừng trách nương khoanh tay đứng nhìn, nước đục nhà nhị phòng, chúng ta tuyệt đối không thể nhúng vào, càng tránh xa càng tốt.”

Tạ Thừa Quân: “Tại sao?”

Cố thị nhìn con trai một cái thật sâu: “Hôm qua đại phu nhân Quản gia đến đây, thay nhạc mẫu con mang đến một chữ.”

Tạ Thừa Quân: “Chữ gì?”

Cố thị: “Chữ ‘chia’!”

Tạ Thừa Quân buột miệng: “Ông ấy muốn Tạ gia chia nhà?”

Cố thị: “Không phải ông ấy muốn, mà là ông ấy hy vọng chúng ta sẽ chia nhà.”

Ánh mắt Cố thị trở nên kiên định: “Con à, để có mối hôn sự này, chúng ta đã đắc tội với tam thúc. Nương con Cao thị của nhị phòng giống như một cây pháo, chạm vào là nổ. Nương với cha con đã bàn rồi, nhất định phải tìm cách chia nhà. Còn chuyện này, con cứ xem như không biết gì, mau mau về nha môn làm việc đi, đừng để mình lún sâu vào.”

Tạ Ngọc Hồ càng nghe càng run, vừa định khuyên vài câu thì thấy Bích di nương ở bên cạnh ra sức nháy mắt, ánh mắt van xin.

Tạ Ngọc Hồ cắn chặt môi, đến mức khóe miệng bật máu, cuối cùng nuốt hết những lời định nói, cả ấm ức và không cam lòng đều nghẹn trong cổ.

“Phu nhân, phu nhân… không hay rồi, Trần công tử đến rồi!” Một tiểu nha hoàn cuống cuồng chạy vào.

Cố thị ngẩn người, theo bản năng nhìn sang con trai, giật mình thốt lên: “Hắn ta… hắn ta đến làm gì?”

Tạ Thừa Quân cũng mờ mịt chẳng hiểu gì.

Ngay lúc hai mẹ con còn đang nhìn nhau, lại có một nha hoàn khác chạy vội vào: “Phu nhân, phu nhân… không xong rồi, Tưởng thị cũng đến rồi!”

Bên phía Tưởng thị, bà nhìn con trai, vừa tức giận vừa đau lòng.

Đứa nhỏ này tám phần là nghe tin đồn bên ngoài, không ngồi yên được nên mới vội vã chạy đến. Nếu không phải bà nhanh chân hơn, chưa biết chừng nó đã tự mình hứa hẹn điều gì ở nhà họ Tạ rồi.

“Đang yên đang lành, con chạy đến làm gì?”

Trần Thanh Diễm cũng không che giấu: “Mấy lời ngoài kia thật khó nghe, con sợ họ hiểu lầm Tam tiểu thư, nên đến để giải thích.”

Quả nhiên đúng như bà đoán, Tưởng thị nghiến răng ken két trong lòng, nhưng giọng lại dịu đi: “Nương cũng vì nghe mấy lời không hay nên mới đến để nói rõ giúp Tam tiểu thư.”

Trần Thanh Diễm nghe vậy, trong lòng ấm lên: “Tạ ơn mẫu thân.”

Tưởng thị: “Con không cần cảm ơn ta. Một lát nữa nương nói gì, con đừng chen vào. Bây giờ Tam tiểu thư đang là tâm điểm dư luận, những chuyện cưới hay không cưới, gả hay không gả tạm thời đừng nhắc đến, cứ xử lý chuyện trước mắt cho ổn thỏa rồi tính tiếp.”

Trần Thanh Diễm lúc này hối hận không để đâu cho hết. Hôm đó nếu không phải hắn cố chấp, thì làm sao mọi chuyện lại đến mức này?

Tưởng thị thấy con không lên tiếng, vỗ vỗ vai hắn, thở dài: “Con trai à, con lớn rồi, cũng là người làm quan, mọi việc phải suy nghĩ thấu đáo, nóng nảy chỉ hại mình, hại người khác.”

Trần Thanh Diễm âm thầm siết chặt hàm răng, không nói thêm một lời. Trong thiên hạ này, người mà hắn không muốn tổn thương nhất… chính là Tạ Ngọc Uyên!

*

“Tiểu thư, tiểu thư, Tưởng thị đến rồi, Trần công tử cũng đến rồi!”

Tạ Ngọc Uyên vừa uống xong thuốc, nghe vậy, trong miệng càng đắng chát.

La ma ma cau mày: “Tiểu thư, nương con họ đến vào lúc này, không biết là muốn làm gì nữa?”

Tạ Ngọc Uyên không trả lời, bốc một quả ô mai bỏ vào miệng, mãi lâu sau mới nhẹ nhàng nói:

“Dù họ đến vì lý do gì… cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.”

“Tiểu thư, nô tì đoán là nhất định họ nghe được chuyện bên ngoài nên mới đến, sao có thể nói là không liên quan đến chúng ta chứ?”

Lúc này trong lòng La ma ma rối như tơ vò, chẳng thể yên lòng nổi.

Tiểu thư cứ nhất quyết tự dội nước bẩn lên mình, lại chẳng chịu nói rõ trong hồ lô giấu thuốc gì. Giờ khắp phố toàn lời mắng chửi tiểu thư, bảo bà sao không sốt ruột cho được.

Tạ Ngọc Uyên vốn không định nói, nhưng thấy La ma ma lo đến mức mồ hôi ròng ròng, trong lòng cũng hơi xót xa: “Ma ma à, chuyện này xảy ra, theo lý mà nói, chẳng phải Trần Thanh Diễm nên cưới con sao?”

“Tiểu thư đã để hắn ta ôm rồi, không cưới cũng phải cưới thôi.”

“Nhưng nương hắn liệu có coi trọng một người như con không? Nếu bà ta coi trọng, hôm đó Hầu phủ mở tiệc, đâu cần cố tình tránh mặt con.”

La ma ma cũng từng nghe hai nha hoàn kể chuyện hôm ấy, trong lòng thở dài một hơi thật nặng nề.

Tạ Ngọc Uyên bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy bà, nói: “Ma ma à, bà ta không coi trọng con, con cũng chẳng coi trọng Trần gia. Con tự đổ nước bẩn lên mình là để cho Tưởng thị thấy chướng mắt, sợ con nhân đó mà bám lấy Trần gia, thế nên nhất định sẽ tự đến Hầu phủ để làm cho ra nhẽ, trắng đen rõ ràng.”

La ma ma lúc này mới bừng tỉnh: “Tiểu thư là muốn lấy gậy ông đập lưng ông?”

Tạ Ngọc Uyên bật cười lạnh: “Tạ nhị gia không tin lời con, thì con đành phải tìm một người có tiếng nói khiến ông ta phải tin.”

*

Tạ nhị gia có thể không tin sao?

Cho dù ông ta không tin lời Tưởng thị và Trần Thanh Diễm, nhưng lời của tổng quản Hầu phủ Vĩnh An thì chẳng lẽ lại không tin?

Đúng là nằm mơ cũng không ngờ được, Tứ nha đầu cả gan đến mức này, đúng là trời cũng bị đảo lộn rồi!

Tưởng thị nhìn sắc mặt tái mét của Tạ nhị gia, thở dài một hơi rồi nói: “Chuyện này, vốn là do ta dạy con không nghiêm, liên lụy đến danh tiếng khuê nữ của Tam tiểu thư, trong lòng ta thật sự áy náy vô cùng. Này con, mau lại xin lỗi lão gia, lão phu nhân và nhị gia đi.”

Trần Thanh Diễm bước lên một bước, vén áo quỳ sụp xuống đất, nói thẳng: “Tạ lão gia, Tạ lão phu nhân, Tạ nhị gia, chuyện này đều là lỗi của Thanh Diễm. Đại trượng phu làm chuyện gì thì gánh vác chuyện đó, nếu các vị muốn đánh muốn mắng, xin cứ trút lên người con.”

“Đúng vậy, các người cứ việc đánh, cứ việc mắng, đừng khách khí. Thằng bé này do ta cưng chiều quá nên mới trở nên hồ đồ như thế.” Tưởng thị ở bên cạnh hùa theo.

Đường đường là một vị quan Hàn Lâm viện, lại còn là cháu đích tôn của Vĩnh An Hầu phủ, thử hỏi sao Tạ gia dám đánh, dám mắng?

Tạ lão gia vuốt râu nói: “Thôi đi, sau này hành sự phải cẩn trọng hơn, đứng lên đi.”

Tạ phu nhân bỗng cảm thấy có điều chẳng lành, hai mẹ con họ Trần đến cửa, lẽ nào chỉ để xin lỗi đơn giản vậy sao?

Quả nhiên, Trần Thanh Diễm sau khi dập đầu ba cái bèn đứng dậy, chắp tay nói: “Sau khi chuyện xảy ra, tổ mẫu của con lập tức hạ lệnh phong tỏa tin tức, bất kể là ai cũng không được để lời đồn lan ra ngoài. Nào ngờ chỉ trong một ngày, chuyện này đã náo loạn khắp thành. Thôi thì chuyện cũng đã đành, nhưng oái oăm thay, lại toàn là những lời bất lợi cho Tam tiểu thư. Lão gia, lão phu nhân, con tuy hành sự hồ đồ, nhưng lễ nghĩa liêm sỉ con vẫn còn biết, tuyệt đối không thể lấy trắng làm đen.”

“Phải, phải, đúng vậy!”

Tưởng thị sợ con trai nói nhiều lại hỏng chuyện, vội chen lời: “Hầu phủ bên ta đã cảnh cáo tất cả hạ nhân, còn khách khứa hôm đó cũng chỉ có ba bốn nhà thế gia, đều biết điều cả. Thế mà lại truyền ra những lời như thế, ta nhịn không nổi mới đến đây đòi lại công đạo cho Tam tiểu thư. Ai lại đê tiện đến mức, dám trút cả bô nước bẩn lên đầu một cô gái đáng thương như vậy chứ?” 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.