Lý Thanh Nhi chạy về Thanh Thảo Đường, nóng đến mức cổ họng khô rát.
Tạ Ngọc Uyên thấy nàng ướt đẫm như từ dưới nước vớt lên, vội dặn La ma ma đưa cho nàng ly nước ấm.
Lý Thanh Nhi ừng ực uống cạn, cất giọng trong trẻo: "Tiểu thư, Thế tử gia nói sau này nhờ việc không cần mang theo ngân châm, chỉ cần nói một câu là được. Còn nói, sẽ tìm cách xử lý êm đẹp."
Tạ Ngọc Uyên thở phào: "Mau về nghỉ ngơi đi, lau mồ hôi cho khô."
Lý Thanh Nhi vừa bước chân ra khỏi cửa, lại quay đầu, vô tư nói: "Tiểu thư, Thế tử gia thật tốt bụng, không kiêu ngạo tí nào."
La ma ma nghe vậy, mặt mày cười rạng rỡ: "Thế tử gia đã đồng ý sảng khoái như vậy, sau này tiểu thư lại có thêm chỗ dựa."
"Ma ma, ân tình ấy như bộ ngân châm này, dùng một cây là ít đi một cây."
Tạ Ngọc Uyên hiểu rõ trong lòng, Tô thế tử đồng ý giúp đỡ chủ yếu vì số bốn mươi triệu lượng bạc kia.
Còn nhờ cậy lâu dài thì lại khó nói.
"Tiểu thư, tiểu thư, không xong rồi, ở Phúc Thọ Đường xảy ra tranh cãi." A Bảo xông vào.
Tạ Ngọc Uyên nhíu mày: "Vì chuyện gì?"
"Đại gia và đại phu nhân đòi chia nhà, đang cãi nhau kịch liệt."
La ma ma vỗ đùi: "Ôi, đúng như tiểu thư dự đoán rồi, lão gia và lão phu nhân đã đồng ý chưa?"
"Sao mà được, lão phu nhân tức đến mức thuốc vừa uống đã nôn ra."
La ma ma liếc mắt sang tiểu thư, vừa lúc Tạ Ngọc Uyên cũng nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909184/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.