Tạ Dịch Đạt cười nhạt: "Đúng là nên sắp xếp kỹ, tránh để những kẻ tay chân không sạch sẽ tham lam chiếm đoạt."
Câu nói ấy khiến Tạ Dịch Vi thấy mất mặt. Ngày trước, khi cùng đường, hắn từng nhất thời lầm lỡ mà lấy trộm đồ trong kho.
Tạ Dịch Vi căm phẫn nhìn trừng trừng, nghiến răng nói: "Hạ nhân có thể tham lam được bao nhiêu chứ, đáng lo là những kẻ giả nhân giả nghĩa, vì chút bạc mà sẵn sàng hại mạng người. Nhị ca nói có phải không?”
Tạ Nhị Gia thầm rủa một tiếng "khốn kiếp" trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười: "Tam đệ thật biết nói đùa.”
Thấy mình đã giành lợi thế, Tạ Dịch Vi không chần chừ thêm, nói: "Ta có việc, nhị ca cứ tự nhiên" rồi quay người rời đi.
Ánh mắt Tạ Nhị Gia thoáng lạnh lẽo, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Tam đệ, trong lòng thầm nghĩ: Cứ để ngươi vui vẻ thêm vài ngày, rồi ta sẽ cho ngươi biết tay.
...
Tạ Ngọc Uyên thấy Tam thúc đến gọi mình đúng lúc này, đôi mắt lạnh lẽo bỗng dịu lại.
Người thân thực sự là những người như Tam thúc, luôn kịp thời ở bên nàng khi nàng đối mặt với những ngã rẽ quan trọng của đời mình.
“Tiểu thư, đi với Tam gia bàn bạc kỹ lưỡng." La ma ma vừa giúp nàng thay áo quần vừa dặn dò.
Bà hiểu rõ, trong Tạ phủ rộng lớn này, ai cũng có thể giả dối, chỉ có Tam gia là thật lòng với tiểu thư.
“Đừng lo, ma ma, hãy quan tâm chăm sóc cho nương ăn uống đầy đủ, đừng để bà vì lo lắng cho ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909643/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.