Và lúc này ở phủ Bình Vương.
Lý Cẩm An đặt một quân cờ xuống bàn: "Tiên sinh nhìn thấy gì ở ván này vậy?"
Mưu sĩ Lưu Trường Canh kẹp một quân cờ, nói: "Nếu ta đoán không nhầm, An Vương đã chọn phe, và hắn chọn đứng ở phía đối lập với chúng ta."
"Hai đánh một, xem ra bản vương bị lép vế rồi!"
Lưu Trường Canh gật đầu: "Vương gia, những năm qua thái độ của hoàng thượng càng lúc càng rõ ràng. Từ Giang Nam đến Tây Bắc đều là nhám vào vương gia, trong lòng ngài phải chuẩn bị sẵn sàng."
Lý Cẩm An siết chặt nắm đấm, tiếng xương kêu răng rắc, mình là trưởng tử, lại là đích xuất, vậy mà phụ hoàng không hài lòng. Ngày xưa khi mẫu hậu còn sống, bản thân là người đứng đầu trong các hoàng tử, ai dám tranh giành ngôi vị với mình.
"Chỉ tiếc mẫu hậu mất sớm quá."
Lưu Trường Canh trầm ngâm một lúc, nói: "Đã đến lúc viết thư cho Diệp tướng quân rồi."
"Ý ngươi là..." Lòng Lý Cẩm An chùng xuống, không dám nói tiếp.
Lưu Trường Canh "phạch" một tiếng, đặt quân cờ xuống bàn: "Hoàng thượng tuổi tác đã cao, trung cung như hổ rình mồi, vương gia, có phòng bị vẫn tốt hơn."
Lý Cẩm An im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu, ném quân cờ rồi lập tức viết thư.
Thư viết xong, giao cho Lưu Trường Canh. Lưu Trường Canh đọc kỹ một lượt, rồi gấp lại cho vào phong bì.
Lý Cẩm An gọi một ám vệ đến, dặn dò hắn nhất định phải đưa thư tận tay cậu mình là Diệp Xương Bình.
Ám vệ vừa đi khỏi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909779/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.